Trong lớp dần trở nên huyên náo.
Có người vội vàng liên lạc với đồng đội cũ, có người đàm luận linh thú trong Thiên Trì Linh Khư.
Chỉ có Giang Nam lẳng lặng ngồi trên bệ cửa sổ.
"Nam thần sao không tìm đồng đội?"
Lý Hưởng cười lạnh: "Người ta mạnh như vậy? Thức tỉnh hai hệ! Còn cần đồng đội nữa sao?"
Lưu Toàn Vũ cười hắc hắc nói: "Vậy sao? Nam thần chúng ta chính là người dingf một quyền đánh nổ máy kiểm tra a!"
"Cũng đừng cho rằng linh thú trong Linh Khư cũng sẽ ngây ngốc giống như máy kiểm tra, ha hả, đứng tại chỗ cho hắn đánh? Ha ha!"
"Nam thần người ta cũng chưa từng một lần đi qua Linh Khư! Cũng không phải sợ! Hắn có thuật thuấn di! Dùng để chạy trốn phải nói là không gì sánh bằng! Bảo vệ tính mạng là chuyện không thành vấn đề!"
"Ha ha! Đừng nói đánh chết linh thú! Nam thần sợ là ngay cả gà cũng chưa từng giết qua đúng không?"
"Phế vật thì có làm gì cũng đều là phế vật! Thức tỉnh song hệ thì thế nào chứ? A... Nực cười!"
"Chỉ với chút điều kiện này, ai lại đi ngu ngốc tổ đội với hắn a, rõ ràng là một quả tạ kéo chân!"
Nghe những lời nói khinh miệt kia.
Giang Nam chỉ lười biếng giãn cơ một trận.
Thầm nghĩ có nên kiếm thêm một làn sóng oán khí nữa hay không?
Buổi chiều sẽ báo danh sách tổ đội.
Giang Nam cũng không nghĩ đến việc tìm đồng đội!
Thuật thuấn di tăng mạnh, vẫn còn mấy điểm kỹ năng!
Giang Nam không tin mình không xông ra được!
Giành vị trí đầu bảng ngay lần đầu tiên!
Các bạn cùng lớp đang chờ xem trò đùa Giang Nam.
Đúng lúc này, cửa lớp bị một cước đá văng ra!
Ngô Lương mặc một thân đồng phục học sinh xông vào, dáng vẻ mặt mũi bầm dập khiến tất cả mọi người sửng sốt.
"Giang Nam đâu? Hắn ở đâu?"
Ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy Giang Nam ngồi trên bệ cửa sổ, nhếch miệng cười...
Nụ cười này khiến cho các bạn cùng lớp rùng mình.
"Mẹ kiếp! Nam thần sợ là bị đánh!"
"Sao lại chọc đến sát tinh Ngô Lương này chứ?"
"Hắn rất lợi hại sao?"
"Cha hắn là con buôn xe đã qua sử dụng lớn nhất phương Bắc, ừm. . . Kinh doanh xe qua sử dụng, ngươi biết mà!
"Người ở Giang Thành đi đường nhìn thấy Ngô Lương đều phải kêu Ngô thiếu!"
Hiển nhiên, một vở kịch hay sắp diễn ra, bộ dáng hùng hổ này của Ngô Lương, không chạy được!
Đám người Lý Hưởng Lưu Toàn Vũ không khỏi lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa!
Về phần ra tay hỗ trợ?
Đừng đùa nữa! Không hừa theo động thủ cũng đã rất nể mặt rồi có được hay không?
Chỉ thấy Ngô Lương sải bước đến trước người Giang Nam, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nam thần! Làm đại ca của ta đi! Ta muốn đi theo ngươi học hỏi bản lĩnh!"
Vừa nói ra lời này, cằm đám người Lý Hưởng đều muốn rớt xuống đất!
Học bản lĩnh? Nhận đại ca?
Không phải tới chỉnh đốn Giang Nam sao?
Vậy mà lại đến bái sư?
Đầu hắn bị úng nước đi!
Giang Nam có thể có bản lĩnh cái rắm!
Giang Nam bĩu môi nói: "Ngươi cũng không phải là loại người tốt đẹp gì!"
Lý Mộ Ngôn sửng sốt, giống như chưa bao giờ quen biết Giang Nam!
Dám nói chuyện kiểu đó với loại hung danh như Ngô Lương? Muốn chết sao?
Ngô Lương lắc đầu nói: "Ta đã điều tra mọi chuyện rõ ràng, chuyện của quán nướng người sai là gã đầu trọc, ta đã kêu người dạy dỗ bọn họ một trận rồi!"
"Chuyện tương tự tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa!"
"Tối qua là là ta làm sai! Đại ca đánh đúng! Ta nhận!"
Lưu Toàn Vũ đều choáng váng rồi! Tất cả các bạn cùng lớp đều ngớ ngẩn!
Vẻ mặt kinh ngạc!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tối qua hai người đã cãi nhau một trận sao?
Sáng ra thấy Ngô Lương xuất hiện trong thê thảm như vậy, là bút tích của Giang Nam?
Hắn ngoại trừ khí lực lớn một chút, còn biết thuấn di, còn có thể làm gì chứ?
Ngô Lương cường đại nổi danh toàn trường, chiến đấu cũng rất giỏi!
Kết quả hiện tại mặt mũi Ngô Lương đều bầm dập, Giang Nam lại giống như không có việc gì?
Nhưng một màn trước mắt nói cho bọn họ biết!
Tất cả mọi thứ thật sự xảy ra!
Giang Nam cười rạng rỡ: "Ngươi chịu đòn tốt như vậy! Đi Thiên Trì Linh Khư, có thể giúp ta gánh thương tổn hay không?"
Hai mắt Ngô Lương sáng lên!
Vỗ ngực nói: "Giao cho ta! Chỉ cần Ngô Lương ta còn đứng, tuyệt đối sẽ không để ngươi bị thương!"
Giang Nam trầm mặc một lát...
Lập tức cười vỗ vỗ bả vai Ngô Lương: "Vậy thì đi theo ta! Trong đội vừa vặn thiếu một cái khiên!"
Ngô Lương có chút choáng váng.
Đội nào? Giang Nam không phải chỉ có một mình sao?
Ngô Lương không biết.
Giang Nam nói đội, cũng không ở Số 1 Giang Thành!
Mà là Tùng Giang Linh Võ!
Lý Hưởng ở bên cabgh nhịn không được mở miệng nói: "Ngô Lương, ngươi nên nghĩ cho kỹ! Trong Linh Khư rất nguy hiểm! Mang theo một quả tạ như Giang Nam, muốn có được thành tích tốt là khó như lên trời!"
Lý Hưởng làm sao có thể nhìn Giang Nam gia nhập đội mạnh? Làm một quả ta thì nên có tư cách của một quả tạ!
Chỉ thấy Ngô Lương mãnh liệt xoay người.
"Xoẹt!" Một tiếng!
Đồng phục học sinh trên người đột nhiên bị một thân cơ bắp như sắt thép xé toạt, hai tròng mắt đỏ tươi, răng nanh thò ra!
Một tay nhấc cổ áo của Lý Hưởng lên!
"Tiểu tử! Giữ mồm miệng sạch sẽ đi! Sao ngươi dám nói chuyện kiểu đó với đại ca ta?"
Lý Hưởng bị nghẹn không thở nổi, đối mặt với hai mắt đỏ tươi của Ngô Lương, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra...
"Ta... Ta chỉ đề nghị!"
Ngô Lương trừng mắt: "Chuyện của lão tử ngươi quản được sao?"
Vừa định động thủ, Giang Nam một cước đá sau mông Ngô Lương: "Được rồi! Tiểu tử ngươi đúng là thích vứt bỏ đồ ngoài thân, đồng phục học sinh thì không cần tiền a?"
Mỗi lần Ngô Lương ra tay có chút lãng phí quần áo a?
Ngô Lương ném Lý Hưởng ra ngoài, nện lên bàn giảng, phấn rơi xuống đất...
"Ta nghe lời ngươi!"
Lý Hưởng ngồi trên mặt đất, vẻ mặt âm trầm, hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Nhưng đối mặt với Ngô Lương, hắn thật sự không phát giận nổi!
Các bạn cùng lớp nuốt nước bọt, sao Ngô Lương lại nhận quả tạ Giang Nam kia làm đại ca?
Vừa rồi Giang Nam đá hắn một cước, kết quả Ngô Lương chẳng những không có nửa điểm tức giận, còn có dáng vẻ tuân lệnh.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Giang Nam đều hác trước.
Đúng lúc này, một mỹ nữ tóc dài mặc váy siêu ngắn vụng trộm thập thò trước cửa lớp học.
Nhìn Ngô Lương ở chỗ này, vẻ mặt mừng rỡ nói: "Ngô ca? Ngươi có muốn lập đội với ta không?"
"Đồng đội năm ngoái đều không cần ta..."
Ngô Lương nhìn về phía Giang Nam: "Bạn học cùng lớp của ta! Đường Thiên Nhã, Hắc Thiết chín sao dị năng hệ mộc, ngươi xem..."
Giang Nam sửng sốt: "Hành lang có gió?"
Đây chẳng phải là em gái mình gặp ở hành lang ngày hôm đó sao?
Đường Thiên Nhã nhìn Ngô Lương hỏi ý kiến của Giang Nam, vẻ mặt cũng kinh ngạc.
Tại sao Ngô Lương lại hỏi Giang Nam?
Vừa nghe Giang Nam nói chuyện, mặt Đường Thiên Nhã đỏ lên, giận dữ nói: "Hôm nay trong hành lang không có gió!"
[Giá trị oán khí từ Đường Thiên Nhã +663!]
Giang Nam vui vẻ, cô gái này là một chút đáng yêu!
"Được rồi! Không vấn đề gì!"
Ngô Lương cười gật gật đầu, khom lưng nhặt đồng phục học sinh bị xé toạt, nghênh ngang ra khỏi phòng học.
Nhưng thân thể Giang Nam hơi cứng đờ!
Vừa rồi lúc Ngô Lương khom lưng, hắn rõ ràng nhìn thấy phía sau thắt lưng có một sợi vải nhỏ màu vàng!
Người anh em!
Ngươi nghiêm túc thật sao?
Vẫn còn ăn mặc!
Có phải thức tỉnh một vài thuộc tính kỳ quái rồi hay không?
Giang Nam giật mình rùng mình một cái!
Có chút hối hận vì quyết định vừa mới đưa ra...
Vẻ mặt Lý Hưởng âm trầm đứng dậy, đi tới trước mặt Giang Nam lạnh lùng nói: "Vào Thiên Trì Linh Khư, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!"
Giang Nam nhún nhún vai: "Thật không biết ngươi lấy đâu ra cảm giác ưu việt này!"
"Thiên Trì Linh Khư. . . Ta thật sự mong chờ!"