Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh ( Dịch )

Chương 1107

Chương 1107 -
Chương 1107 -

Lăng Phong: "Mọi người làm quen với nhau đi! Vương Bá! Xe tăng hóa thú của đội chúng ta, Kim Cương 8 sao! Rất mạnh!"

Vừa nói ra tên này, mọi người đều ngây ngẩn!

Giang Nam ho nhẹ: "Phong ca, nói thế nào cũng là đồng đội của ngươi, sao lại mắng chửi người ta là vương bát (rùa rụt cổ) chứ?"

Vương Bá nóng nảy:!!!

"Không phải tên bát! Là bá! Bá a!"

Giang Nam nghiêm mặt: "Ừ! Ta biết rồi, không cần kêu lớn tiếng như vậy!"

[Giá trị oán khí từ Vương Bá +1000!]

"Ai nha mẹ nó! Đừng ngăn cản ta! Mẹ nó có ai lại phách lối như vậy chứ!"

Vương Bá xông lên liền bị Lăng Phong ngăn lại: "Được rồi, đừng náo loạn!"

"Giang Nam có mang về một túi lớn đậu thần kỳ!"

Vương Bá cả kinh: "Mẹ nó? Thật hay giả vậy?"

Giang Nam vung tay lên, không ngừng cười hắc hắc: "Phòng bếp ở đâu, hôm nay ta bộc lộ tài năng cho các anh em được mở mang tầm mắt!"

Lăng Phong chỉ vào một tòa nhà: "Ở bên kia, đem phần ta mua được tới đó chế biến luôn đi! Ta..."

Nói xong liền đưa tay vài túi trong ngực, thân thể không khỏi cứng đờ!

Hai tay vò vò trong ngực một hồi, sắc mặt trắng bệch!

"Túi đậu thần kỳ ta mất ba viên linh châu cấp Kim Cương để mua được đâu rồi?"

Đào Hân Di ngẩn ra: "Ta nhớ rõ có một đứa nhỏ đụng ngươi một cái, sẽ không phải là..."

Lăng Phong lắc đầu: "Không có khả năng a, ta để túi trong ngực, có cài nút áo, nút áo cũng không có cởi ra, sao có thể lấy ra?"

Biểu tình Giang Nam dần dần trở nên cổ quái, ánh mắt không ngừng đảo quanh!

Lập tức nhếch miệng cười: "Mất thì mất, cũng không phải thứ đáng giá gì, ta đi nấu cơm, kêu các anh em chờ trước!"

Nói xong sải bước đi về phía phòng bếp!

[Giá trị oán khí từ Lăng Phong +555!]

Không phải thứ đáng giá?

Đây chính là thứ ta đã tốn ba viên linh châu cấp Kim Cương a!

Vương Bá dùng dư quang liếc trộm Đào Hân Di, đang muốn bắt chuyện!

Liền nhìn Tần Thụ hai mắt tỏa sáng tiến lại gần, duỗi tay ra: "Tiền bối! Làm quen đi, ta gọi Tần Thụ!"

Vương Bá ngẩn ra, lập tức trong ánh mắt nổi lên cảm giác cùng chúng chí hướng, hai bàn tay to nắm chặt!

"Ta gọi là Vương Bá!"

……

Một hẻm nhỏ hẻo lánh trong thành Bất Dạ, đứa bé kia gõ cửa cuốn!

Cửa cuốn mở ra, trong đó truyền đến một trận thanh âm không kiên nhẫn: "Lại bới được thứ gì?"

Đứa nhỏ kiễng chân, đặt túi lên quầy!

Hai ngày nay xuất hiện hạt đậu thần được mọi người săn đón!

Ánh mắt ông chú râu mép ngời, vội vàng cầm lấy túi mở ra, bên trong chứa hai mươi mấy hạt đậu, vội vàng dùng kính lúp kiểm tr!

Đứa nhỏ bẩn thỉu kiễng mũi chân nhìn chằm chằm, sợ bị cướp đi!

"Trị giá 3 viên linh châu cấp Kim Cương, ta tận mắt nhìn thấy!"

Ông chú bĩu môi: "Hạt đậu thần cái rắm, ngươi lừa ai đây? Trả ngươi 300, ta lấy!"

Đứa bé ăn cắp: "Vậy ta không bán!"

Nhảy dựng lên muốn cướp túi lại!

Ông chú râu mép kia bắt lấy cổ tay cô, ném ra ngoài như ném rác, hung hăng đụng vào tường!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy đau đớn!

Nhưng ông chú râu mép nhất quyết không buông tha, lao ra bắt lấy cổ áo đứa bé, đấm hai đấm vào mặt đứa bé!

Máu mũi đỏ sẫm chảy ra!

"Thứ chó, được đà lấn tới đúng không? Chỉ 300, có lấy hay không!”

Nói xong lấy ví tiền ra, rút ra 300 từ bên trong nhét vào trong túi cô!

Đứa bé bị bóp đến đỏ bừng mặt, không ngừng giãy dụa, cắn một miếng vào cánh tay đối phương!

Ông chú râu méo kêu đau một tiếng: "Ngao! Mẹ kiếp!"

Liền vung tay ném đứa bé xuống đất, ôm tay hung hăng đá hai cước vào bụng cô!

Cô ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất, đau đến phát run!

"Mẹ nó, đã nể mặt còn không biết xấu hổ!"

Đứa bé ôm bụng, lảo đảo đứng lên bỏ chạy không thấy bóng dáng!

Vẻ mặt ông chú râu mép kích động: "Lần này kiếm lời to rồi!"

Trở về nhét đậu trên quầy vào trong túi, lập tức thân thể cứng đờ, sờ túi một trận!

"Mẹ nó? Ví tiền của ta đâu?"

Vội vàng lao ra xem, nhưng làm gì còn thấy bóng dáng của đứa bé kia?

Trên đường phố, đứa trẻ lấy một xấp tiền thật dày trong ví ra nhét vào trong túi mình, rồi tiện tay ném ví tiền vào thùng rác!

Lau máu mũi trên mặt, móc ra ba mươi mấy hạt đậu từ trong túi!

"A~ Bán không được thì làm sao bây giờ!"

Đáng giá nhiều tiền như vậy? Hẳn là thứ tốt chứ?

Nghĩ vậy liền nhét toàn bộ ba mươi mấy hạt đậu kia vào trong miệng ăn...

"Ùng ục ùng ục~ Bùm~"

Đứa nhóc ăn cắp: ! ! !

[Giá trị oán khí từ Lam +1000!]

[Giá trị oán khí từ Lam...]

Giang Nam đang ở phía sau bếp đảo thìa, bận rộn đầu đầy mồ hôi thì ngẩn ra.

Lam là ai?

Giang Nam ngạc nhiên, gần đây mình rất ngoan nha!

Sao cứ luôn có người không quen biết cống hiến giá trị oán khí?

Vừa suy nghĩ vừa đảo muỗng, muỗng lớn cọ cọ bốc lửa, mùi thơm bay ra thật xa!

"Đàn ông đẹp trai nhất khi nấu ăn!"

Giang Nam trợn mắt: "Nói bậy, ta cả ngày 86400 giây, mỗi một giây đều đẹp trai có được không?"

Chỉ thấy một cô gái tóc ngắn màu nâu tùy ý tựa vào khung cửa!

Mặc áo gi-lê chiến đấu, hai cánh tay ngó sen lộ ra ngoài!

Dáng người cao gầy, da thịt màu lúa mì khiến cho người ta có một loại cảm giác khỏe mạnh!

"Đúng đúng! Người đẹp trai nói gì cũng đúng!"

Nói xong tiến lên phía trước giơ tay ra với Giang Nam: "Làm quen, Cung Lâm! Kim Cương 9 sao cận chiến, đồng đội của Phong ca!"

Giang Nam nhếch miệng cười, bắt tay với cô!

Đúng lúc này, chỉ thấy da trên tay Cung Lâm đột nhiên tách ra, biến thành từng tờ giấy trắng, phảng phất cả bàn tay của cô đều làm bằng giấy!

Từng tờ giấy trắng nhanh chóng gấp lại, phát ra âm thanh "ào ào", đảo mắt liền gấp ra một bó hoa hồng giấy trắng bị Giang Nam nắm trong tay!

Chỉ thấy Cung Lâm giơ tay búng một cái!

Sau một khắc hoa hồng giấy trắng đột nhiên biến thành màu đỏ, trông rất sống động!

"Tặng ngươi!"

Giang Nam ngạc nhiên: "Có thể xem như ngươi đang tán tỉnh ta không?"

Đây là dị năng kỳ lạ cổ quái gì? Thân thể có thể biến thành giấy trắng?

Cung Lâm che miệng cười trộm: "Ta cũng không tán nổi ngươi, đây là quà tăng ngươi vì đã lấy ra được hạt đậu thần kỳ, giải quyết được nguy cơ!"

"Nếu không có quỷ mới biết tiếp tục ở lại sẽ biến thành cái dạng gì!"

Giang Nam nhướng mày: "Cửa vào Thâm Uyên tầng thứ hai còn chưa mở sao?"

Thần sắc Cung Lâm ngưng tụ: "Nữ Vương Phi hồng không giải trừ phong tỏa, ai cũng không vào được, không có cách nào!"

"Đoán chừng người ở thành Bất Dạ đã mượn tiên cơ bắt đầu thăm dò ở bên trong, tìm kiếm hạch tâm đi?"

"Nếu như dưới Thâm Uyên vẫn có độc khí ảnh hưởng, vậy đại đội thăm dò tầng thứ bảy của chúng ta sẽ..."

Giang Nam có chút đau đầu, thời gian kéo dài lại càng khó xử lý!

Nhưng loại tình huống này, cũng chỉ có thể chờ đợi!

Đúng lúc này, Lăng Phong rống lên một tiếng: "Lão đệ, làm xong chưa? các anh em đều chờ ngươi lên bàn đây!"

Giang Nam cười hắc hắc, múc thức ăn ra nồi!

"Được rồi! Món đậu hũ Nam Bà cuối cùng đã tới!"

Bình Luận (0)
Comment