Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh ( Dịch )

Chương 390

Chương 390 -
Chương 390 -

Bạch Thiên Tầm: !!

Chuyện gì đã xảy ra với thế giới này rồi?

Tại sao tất cả các ngươi đều ăn!

Hơn nữa, giờ phút này người bất tử đã không dám tới gần xe chống cháy nổ!

Theo bản năng kháng cự, ghét bỏ! Một người lại một người trốn đi thật xa!

Ba phút sau!

Xe chống cháy nổ chậm rãi chạy trong đám người bất tử, dọc đường đi qua, nguyên một đám kẻ bất tử điên cuồng né ra!!

Ghét bỏ không chịu được!

Mà Giang Nam thì vai gánh đòn gánh, gánh hai thùng thịt quả vàng!

Tay cầm gáo nơcs!

Múc ra một gáo tạt về phía kẻ bất tử!

Kẻ bất tử bị hắt trúng, từng người ngã xuống đất điên cuồng nôn mửa, co giựt một trận!

Giang Nam cười đắc thắng!

Bạch Thiên Tầm bịt mũi, vẻ mặt không nói nên lời nhìn một màn này: "Ta nhìn ngươi thật giống như mấy người bón phân!"

Giang Nam: !!

"Ta không có! Ngươi là một người thiểu năng trí tuệ! Muốn ăn ta cũng không cho ngươi ăn!"

Bạch Thiên Tầm ngạo kiều nói: "Ta mới không ăn!"

Sau đó vụng trộm quay lưng lại, nhìn đầu ngón tay dính thịt quả vàng kim, vẻ mặt do dự giãy dụa!

Nhưng vẫn tò mò rốt cuộc có mùi vị gì!

Cuối cùng vẫn lấy hết can đảm, ăn thử!

Hương thơm trái cây nồng đậm và ngọt ngào lan rộng trên đầu lưỡi, nở rộ!

Linh khí trong cơ thể đã cạn kiệt cũng điên cuồng sinh sôi, tràn đầy!

Đôi mắt của Bạch Thiên Tầm sáng lên!

Đây là thịt thần tiên quả gì, cũng quá ngon đi!

"Ọe~"

Ánh mắt không khỏi rơi vào thùng sầu riêng của Giang Nam!

Ngượng ngùng nói: "Nam... Nam thần, cho ta ăn một chút! Chỉ một chút!"

Giang Nam nhịn không được cười, nhưng vẫn quay đầu nói: "Vừa rồi ai nói cho dù từ trên xe nhảy xuống cũng không ăn?"

"Hừ hừ! Đừng ăn!"

"Ai nha, ta sai rồi!"

......

Một đường thông suốt không trở ngại xuyên qua biển người bất tử trong sa mạc!

Lái chiếc xe chống cháy nổ dính đầy màu vàng ố, đoàn người không gặp chút uy hiếp nào nữa, đi thẳng tới trung tâm sa mạc!

Vốn tưởng rằng có sầu riêng hoàng kim che chở, sẽ thuận lợi đến đích!

Nhưng ai ngờ lại có một bóng ma khổng lồ từ trên bầu trời xẹt qua!

Giang Nam cảnh giác vạn phần, ngẩng đầu nhìn lên!

Vẫn chưa thấy rõ!

Một luồng gió cực mạnh từ phía trên thổi tới, thậm chí khiến chiếc xe chống nổ hơn mười tấn lắc trái lắc phải!

Tại chỗ nhấc lên một trận khói bụi cực lớn, cản trở tầm mắt!

"Chết tiệt! Cái gì đây!"

"Nhanh lên! Tất cả đều cảnh giác!"

"Không thấy rõ, Tiểu Nam! Ngươi đang ở đâu?"

"Mẹ kiếp!"

"Ah ~"

Kèm theo một tiếng thét chói tai, thân xe rung lắc kịch liệt!

Đường Thi vội vàng phóng ra phong áp, thanh lý cát bụi tại chỗ!

Lúc này mọi người mới nhìn thấy, một con chim cát lông vàng sải đôi cánh dài hơn 30 mét bay qua.

Cấp bậc đạt tới Bạch Kim đỉnh phong cực kỳ khủng bố!

Khủng khiếp hơn cả bọ cạp sát nhân vừa rồi, nó có thể bay!

Giờ phút này, trên móng vuốt sắc bén đều túm lấy Vương Chính Dương, còn có Bạch Thiên Tầm!

Giương cánh bay về phía bầu trời!

Giang Nam tức giận mắng! Sahara được gọi là cấm địa tử vong cũng không phải không có đạo lý!

"Chết tiệt! Sơn Miêu! Đưa ta lên đó!"

Sơn Miêu không chút do dự, nắm lấy cổ Giang Nam, dùng sức ném!

Thân thể Giang Nam tựa như đạn pháo bay về phía bầu trời!

Sau khi lực tác dụng hao hết, điên cuồng thuấn di về phía con chim!

Giờ phút này Vương Chính Dương bị móng vuốt túm lấy cũng không nhàn rỗi!

Điên cuồng giãy dụa, dùng quả cầu lửa công kích móng chím, căn bản không cách nào phá hủy phòng ngự!

Mà Bạch Thiên Tầm thì phóng ra dòng điện lớn nhất! Điện giật khiên cho chim cát có chút co giật!

Nhưng dù vậy cũng không buông móng vuốt ra!

Giang Nam lòng nóng như lửa đốt, điên cuồng thuấn di truy đuổi!

Chỉ thấy chim cát kia thật sự chịu không nổi điện giật, móng vuốt buông ra ném cho Bạch Thiên Tầm giữa không trung!

Sau đó há miệng nuốt!

"Ừng ực ừng ực~"

Giang Nam: !!

Mẹ kiếp!

Sao lại ăn?

Mẹ nó!!

Rống to một cách tê tâm phế liệt: "Tiểu Bạch! ”

Tâm mọi người đều theo đó mà phát lạnh!

Nhưng một giây sau, ánh mắt chim cát đột ngột trừng to, thân thể điên cuồng lao xuống!

Trực tiếp rơi trên mặt đất, mở miệng, vươn đầu lưỡi, nôn ọe liên tục!

Sau đó...

Bạch Thiên Tầm đã bị nôn ra rồi!

Giờ phút này cô còn đang ở trong trạng thái ngây ngốc!

Con chim cát kia mang vẻ mặt ghét bỏ phun ra một ngụm nước bọt về phias cô!

Sau đó ngửi ngửi Vương Chính Dương, càng ghét bỏ!

Bỏ hắn ta sang một bên!

Hai móng vuốt đào cát một trận, chôn hai người trong đống cát!

Sau đó lại ngửi ngửi móng vuốt của mình!

"Ọe~"

Cả người chim cát cảm thấy không ổn, tức tới mức thở hổn hển! Ngay lập tức xù lông!

Hai móng vuốt điên cuồng cọ cọ trên mặt đất, tựa hồ muốn cọ sạch sẽ một chút!

Nó cảm thấy móng vuốt của mình đã bị hai thứ này làm cho ô uế!

Sau đó vỗ cánh và bay đi!

Giang Nam chết lặng!

À, cái này...

Vội vàng chạy đến trước mặt, đào Bạch Thiên Tầm cùng Vương Chính Dương từ trong cát ra!

Vương Chính Dương còn đỡ!

Giờ phút này hai tròng mắt Bạch Thiên Tầm trống rỗng, cả người giống như đều hỏng rồi!

Quỷ mới biết mình vừa trải qua chuyện gì!

Bị ăn rồi sau đó lại bị nhổ ra!

Còn bị một con chin cát nhổ nước miếng!

"Nam thần! Ngươi nói xem hành vi nhổ nước bọt ở nơi này có phải là một cách thể hiện ự thân thiện hay không!"

"Linh thú nhất định cũng giống như vậy đúng không?"

Giang Nam che mặt: "Đúng rồi! Ngươi xem nó thích ngươi cỡ nào!"

"Thích đến mức không đành lòng ăn thịt ngươi đâu!"

[Giá trị oán khí từ Bạch Thiên Tầm +1000! ]

Bình Luận (0)
Comment