Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu Jq

Chương 36

Thanh âm Tùy Ức thấp xuống, lẩm bẩm nói thầm, "Ai bảo anh nói không nhận được . . . . . ."

Tiêu Tử Uyên đứng ở trước cửa sổ, nhìn trong ánh đèn đêm trước sân, trước mắt hiện ra hình dáng của Tùy Ức, chắc hẳn giờ phút này cô ấy mang một ít đắc ý cười vui vẻ đi?

Tiêu Tử Uyên im lặng một lát, trên mặt biểu tình càng biểu hiện ra thật là nghiêm túc, sau đó lập tức chậm rãi nói, "Tùy Ức, em là quan tâm sư huynh hay là quan tâm anh?"

Lại là vấn đề này, Tùy Ức theo nhớ lại đột nhiên thu hồi vẻ mặt tươi cười, im lặng.

Tiêu Tử Uyên lần này không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, thu hồi giọng điệu vui cười khi nãy nói,"Vì sao em lại không thừa nhận em quan tâm đến anh vậy?"

Có một câu mà Tiêu Tử Uyên đáng nhẽ là tính toán đợi sau này trở về sẽ từ từ nói, nhưng mà bây giờ anh bỗng nhiên chờ không kịp nữa, "Tùy Ức?"

Tùy Ức giọng nói có chút ấp úng trả lời một câu, "Uhm?"

Tiêu Tử Uyên luôn nghĩ rằng ba từ này vừa lập dị lại vừa ngây thơ, vốn tưởng rằng cả cuộc đời này anh sẽ không thể nói với ai ba chữ này mà bây giờ nó lại thốt ra từ chính miệng mình một cách thoải mãi như vậy.

"Anh yêu em."

Điện thoại bên kia rõ ràng truyền đến tiếng hít thật sâu, sau đó điện thoại lần nữa bị cắt đứt.

Tiêu Tử Uyên không nhịn được cúi đầu cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cửa phòng của anh mở rộng ra, chàng trai thuê chung phòng của anh nghe được tiếng cười liền đi đến gõ cửa, lấy tiếng trung không thuần thục lắm hỏi, "Tiêu, cậu làm sao vậy?"

Tiêu Tử Uyên quay đầu, híp mắt một lúc lâu mới trả lời, "Tớ lớn như vậy đây là lần đầu tiên tỏ tình, mà lại bị đối phương cúp điện thoại."

Tiếng nói của anh thật chậm, dường như đang tiêu hóa cái tin tức khó có thể tin này, cũng có lẽ thông cảm cho đối phương vì người đó kém tiếng trung.

Đối phương mở to hai mắt, lấy tay cho cái miệng của mình đang vì khiếp sợ mà mở lớn, "Không thể nào!"

Sau đó lại bô lô ba la nói ngôn ngữ của nước mình, đại khái có lẽ là nói là, làm sao lại có cô gái nào đó từ chối cậu. Sau lại nhiệt tình an ủi Tiêu Tử Uyên không nên vì vậy mà khổ sở, anh ta có thể giới thiệu em gái của anh ta cho Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên duỗi ngón tay ra nhẹ xoa giữa hai hàng lông mày, dở khóc dở cười.

Như vậy là quá gấp gáp sao? Dọa cô ấy rồi à?

Sau ngày thổ lộ đó, Tiêu Tử Uyên có liên lạc với cô mấy lần nữa, nhưng Tùy Ức lại giả chết không nghe.

Cô vẫn nhớ rõ lời nhờ vả của Tiêu Tử Uyên, thỉnh thoảng sẽ đi bộ đến phòng nhỏ kia quét dọn một chút, còn tiện thể mang đến mấy bồn hoa cỏ cho hai bồn Tiên Nhân Chưởng làm bạn, cô cảm giác trong phòng không có người ở, nên phải trồng thêm thật nhiều hoa thì mới có vẻ có sức sống.

Hết năm học này, Tùy Ức và mấy cô bạn cùng phòng không được phân đến cùng một bệnh viện để thực tập, mỗi ngày ở trên khoa xin chuyển sang khoa khác.

Trong bệnh viện người đến người đi, chắc chắn sẽ gặp phải người mà mình không muốn nhìn thấy.

Tùy Ức cũng chỉ là người giúp việc cho bác sĩ chủ trị, kinh nghiệm tích lũy được là từ việc nhìn vào các giường bệnh, ban đầu cũng không có gì, nhưng gần đây luôn có một người đàn ông luôn đến lúc Tùy Ức trực ban nhờ cô xem bệnh, Tùy Ức giải thích với anh ta mấy lần, mình chỉ là một sinh viên thực tập, anh ta muốn khám bệnh thì tìm bác sĩ chính thức để khám, nhưng người đàn ông kia cuối cùng vẫn không cho vào tai, toàn hỏi những bệnh nhỏ nhặt không đáng kể, người thông minh nhìn một cái cũng biết anh ta đang có dụng ý khác, nhưng anh ta luôn bày ra vẻ mặt giả vờ đau khổ, ở trước mặt nhiều người như vậy Tùy Ức không thể từ chối.

Hôm đó người đàn ông kia đến khám bệnh đúng dịp Tam Bảo đến tìm Tùy Ức, vừa lúc gặp phải.

Người đàn ông ra vẻ lão luyện xoa nhẹ đôi mắt làm bộ dáng suy yếu hỏi, “Bác sĩ, tôi gần đây mắt luôn giật giật, hay là có chuyện gì xảy ra nhỉ?”

Tam Bảo mặc dù đang khoác áo bác sĩ trắng tinh nhưng lại không có một chút nào tinh thần cứu chữa người bệnh, ở bên cạnh nhìn qua nhìn lại mấy lần rồi bỗng dưng nói một câu, “Ánh mắt không tốt? Đề nghị đưa vào phòng phẫu thuật cắt đôi mắt kia đi!"

Tùy Ức và người đàn ông kia đồng thời đen mặt.

Tùy Ức nhìn Tam Bảo sau đó nhỏ giọng hỏi, "Cậu làm sao lại khẳng định là phải cắt bỏ?”

Tam Bảo cười tít mắt, "Đây là tớ lấy kinh nghiệm của các bác sĩ trước tham khảo cho ra kết luận, dùng được ở mọi lúc mọi nơi."

Tùy Ức đỡ trán, sống ngày nào hay ngày ấy gữi vững đạo đức nghề nghiệp với người đàn ông kia nói, “Mắt bên nào bị giật? Ngồi xuống tôi xem một chút, con mắt này giật phải không?"

Người đàn ông kia lập tức mặt mày rạng rỡ, "Mắt phải."

"Ồ, là mắt phải à! Vậy anh phải cẩn thận đó! Tử Kiều không phải đã nói rồi sao, con mắt trái giật chính là có mệnh hoa đào nở, còn mắt phải giật chính là mệnh hoa cúc đó” Tam Bảo hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt bỉ ổi, "Chuyện tốt của anh sắp đến nhé…, chúc mừng chúc mừng! Nhớ đem bạn trai đến phát bánh kẹo cưới nhé….!"

Tùy Ức thấy người đàn ông đó giật mình, nhanh chóng đứng lên, lắp ba lắp bắp mở miệng, "Cái kia. . . . . . Bác sĩ, tôi tốt lắm. . . . . ."

Sau đó chạy đi như một cơn gió.

Tam Bảo rất hài lòng đối với bóng lưng đang chạy trối chết còn vẫn tay nói anh ta đừng chạy, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Tùy Ức cười, “Cậu nói xem, sau khi Tiêu sư huynh về có khen ngợi tớ vì đã làm giảm bớt đối thủ cho anh ấy không?”

Tùy Ức nhìn cô gái cả ngày không chịu để tâm đến việc gì này, trong lòng thở dài.

Tại sao lại nhắc đến Tiêu Tử Uyên, tại sao lại luôn có người thỉnh thoảng nhảy ra nhắc đến Tiêu Tử Uyên trước mặt cô! Tiêu Tử Uyên đi du học đã lâu lắm rồi mà, mọi người đều trúng độc gì của Tiêu Tử Uyên rồi sao?!

Hôm đó Tùy Ức gọi điện thoại lúc đó Tiêu Tử Uyên không báo trước mà nói với cô…..Anh yêu cô?

Anh bị hồ đồ rồi sao?

Ba chữ này làm sao có thể lại là anh nói ra được chứ?

Tùy Ức lắc đầu một cái, thế giới này thật là quá rối loạn rồi.

Mấy ngày hôm sau người đàn ông đó lại đến tìm một lần nữa, trước khi vào cửa còn cố ý ghé đầu vào nhìn xung quanh một lần, có lẽ là sợ đụng phải cô gái khó hiểu lần trước. Khi anh ta nhìn thấy chỉ có một mình Tùy Ức ở trong, mới thở phào nhẹ nhõm, bước chân đi vào.

Tùy Ức vẻ mặt vẫn như thường lệ hỏi anh ta, “Không thoải mái ở đâu?"

Người đàn ông ấy mắt không rời khỏi Tùy Ức một giây, “Bác sĩ, tôi mấy ngày gần đây luôn chảy máu mũi."

Vừa đúng lúc ngày hôm đó tâm trạng Tùy Ức không được tốt cho lắm, thuận miệng dặn dò, "Rất lâu rồi trời không mưa, chắc là do thiếu nước, anh nên uống nhiều nước ăn nhiều trái cây và xem phim ít đi."

". . . . . ." người đàn ông đó mặt như táo bón giải thích, "Tôi. . . . . ."

Tùy Ức cầm bút lên kê đơn thuốc, "Tôi kê cho anh đơn thuốc thanh nhiệt giải nóng. Không sao đâu, nếu như anh đến tuổi này mà vẫn không biết tự chăm sóc bản thân, vậy thì thật là đau lòng cho vợ tương lai của anh.”

Người đàn ông đó có chút xấu hổ, cố gắng chuyển sang đề tài lúc nãy, "Không phải như vậy, bác sĩ, máu chảy liên tục, nhưng tôi không có cảm giác máu chảy ra khi nào……...."

Người đàn ông đó nói câu nói này đúng lúc Hà Ca đỡ Tam Bảo đang ôm bụng mặt nhợt nhạt mở cửa đi vào, Tam Bảo trong miệng còn kêu gào, "A Ức, có đường đỏ không vậy?"

Lúc hai người bọn họ đi vào, vừa đúng lúc nghe được một câu cuối cùng kia, Tam Bảo lập tức nổi giận, quay về phía người đàn ông gào thét, "Một chút cảm giác cũng không có? Thế nào, anh còn muốn đau bụng kinh à? !"

Người đàn ông đó sau khi thấy Tam Bảo con ngươi bỗng nhiên mở to ra, vẻ mặt hoảng sợ, lại nhanh chóng đứng dậy xoay người chạy ra ngoài.

Tùy Ức nằm gục xuống bàn cười run cả người, Tam Bảo thì vẻ mặt đau khổ đi đến gần, "Đừng cười nữa, A Ức, có đường đỏ nữa không? Pha cho tớ một ly với, bà đây đau đến muốn cưỡi hạc về trời rồi đây này."

Tùy Ức vừa cười vừa gật đầu, đứng lên đi pha nước đường đỏ cho Tam Bảo uống.

Từ đó về sau, người đàn ông đó cũng không xuất hiện nữa, cuộc sống của Tùy Ức lại trở lại yên tĩnh như trước đây.

Mà Tiêu Tử Uyên hình như công việc cũng bắt đầu bận bịu hơn.

Dường như anh cũng nhìn thấy được mâu thuẫn của cô, vì vậy không còn nhắc đến chuyện đó nữa, Tùy Ức trong bụng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chờ đến lúc Tùy Ức nhìn thấy Tiêu Tử Uyên một lần nữa thì đã là lúc được nghỉ hè.

Buổi tối trước một ngày Tiêu Tử Uyên trở về nước Tùy Ức nhận được điện thoại của Lâm Thần, nghe được tin anh trở về cô có chút không phản ứng kịp, cầm điện thoại di động ngẩn người đứng như vậy mãi.

Lâm Thần không phát hiện sự khác lạ của cô lại nói tiếp, "Cậu ấy chiều nay đến trường học, cùng mấy người bạn trước kia chơi thân ăn một bữa cơm, em cũng đến nhé.”

Nói đến đây dừng lại một lát, thử thăm dò mở lời, "Kiều Dụ cũng sẽ tới đó, em hỏi Kỷ Tư Tuyền một chút xem con bé có muốn đến đó nữa không?"

Tùy Ức liếc mắt nhìn Yêu Nữ đang chuyên tâm vẽ, một năm nay mặc dù cô ấy và Kiều Dụ ở cùng một thành phố nhưng không liên lạc với nhau, một lòng tập trung vào chuyện học hành, so với trước kia cô ấy an tĩnh đi rất nhiều.

Tùy Ức bước ra ngoài ban công, thanh âm đè thấp, "Lát nữa em sẽ hỏi cô ấy xem sao, có lẽ cô ấy sẽ không đi."

Lâm Thần ở đầu dây bên kia thở dài, dường như có chút khó xử.

Tùy Ức dường như nghĩ đến điều gì đó, hỏi, "Kiều Dụ muốn anh gọi cô ấy đi phải không?”

"Kiều Dụ ngoài miệng chưa nói, nhưng trên mặt cũng đã viết rõ ràng vậy rồi !" Lâm Thần lại thở dài, "Hazz, không đi cũng tốt, Yêu Nữ nói chuyện cay độc quá, trước khi tốt nghiệp Kiều Dụ có đi tìm cô ấy nói chuyện, một người đàn ông, mà lúc trở về hai mắt đều đỏ. Không gặp cũng tốt, gặp lại chỉ sợ sẽ đau lòng hơn. Vậy ngày mai buổi chiều anh sẽ gọi em đi nhé!"

Vốn không phải nói với cô, nhưng Tùy Ức lại đem câu nói cuối cùng kia nghe vào tai.

Không gặp cũng tốt, gặp lại sợ sẽ đau lòng hơn.

Lời này đối với cô và Tiêu Tử Uyên mà nói, cũng đúng như vậy.

Tùy Ức nhanh chóng trở lại bình thường, nhẹ nhàng từ chối, “Em đã mua vé ngày mai về nhà rồi.”

Lâm Thần nhíu mày, "Đổi vé đi? Muộn đi một ngày cũng không được sao?"

Tiêu Tử Uyên trở lại cũng chính là muốn gặp cô ấy, cô ấy mà không đi anh biết ăn nói với Tiêu Tử Uyên như thế nào đây?

Tùy Ức tỏ ra thái độ kiên quyết, "Em đã nói với mẹ là em sẽ về nhà rồi."

Lâm Thần biết cô ấy đang trốn cái gì, "A Ức. . . . . ."

Tùy Ức không cho anh nói câu tiếp theo, giọng nói mang theo nụ cười cắt ngang câu nói của anh, "Lần sau rồi nói đi! Các anh đi chơi vui vẻ nhé.”

"Cậu trở về chính là vì. . . . . ." Gặp em hai chữ này còn chưa nói ra, Tùy Ức đã cúp điện thoại rồi.

Lâm Thần nghe âm thanh ngắt điện thoại thì sửng sốt, làm sao lại trốn nhanh như vậy, chẳng lẽ tên Tiêu Tử Uyên kia đã làm ra chuyện gì anh không biết?

Sau khi cúp điện thoại, Tùy Ức đứng ở trên ban công nhìn về phía bầu trời xa xôi, trên đó có nền màu xanh da trời, lại có mấy con chim bồ câu bay qua bay lại, không lưu một chút dấu vết nào.

Tùy Ức cố gắng cong khóe miệng cười một chút, sau đó xoay người bước vào phòng, ngồi vào bên cạnh Yêu Nữ không lên tiếng.

Yêu nữ gấp cuốn sách trong tay lại, quay đầu sang hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Mặc dù đã biết kết quả nhưng Tùy Ức vẫn cảm thấy nên để Yêu Nữ đưa ra quyết định, "Ngày mai. . . . . ."

"Không đi." Yêu Nữ rất nhanh nhìn xuống như đang bận rộn nhiều việc, "Buổi trưa có gặp mấy sư huynh ở lại trường học nghiên cứu sinh, mấy bọn họ nói cho tớ biết việc này rồi, tớ không đi đâu."

"Được." Tùy Ức trả lời một tiếng, cô và Yêu Nữ đều không phải là người nói quá nhiều.

Gần tối ngày hôm sau, Tùy Ức kéo vali đi đến công trường học vừa đúng lúc gặp phải một nhóm người đang đứng dưới gốc cây, dường như đang chờ một người nào đó, hầu hết mọi người đều là người quen biết.

Lâm Thần vừa quay đầu thấy nhìn thấy cô, liền gọi cô lại, "Tùy Ức!”

Tùy Ức vốn định nhẹ nhàng đi qua đó, ai ngờ vẫn bị phát hiện. Cô cứng đờ người xoay lại, ngẩng đầu lên rồi mỉm cười đi đến chào hỏi, "Chào các sư huynh.”

Mọi người sôi nổi cười đáp lại, Lâm Thần lại hỏi cô một câu, "Thật sự không thể ở lại cùng nhau ăn cơm được hả ?"

Tùy Ức nhẹ nhàng lắc đầu, lấy ra vé cho anh nhìn, "Anh xem, không đi bây giờ sẽ không kịp mất.”

Một nam sinh trong số đó mở miệng nói lung tung, "Không kịp nữa thì không cần đi nữa, anh đặt vé máy bay cho em, ngồi máy bay trở về cho đỡ phiền toái, em chờ một chút, anh gọi điện cho thư ký của cha anh bảo anh ta đặt vé máy bay giúp em."

Vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, đàn ông chiều phụ nữ thành quen.

Lâm Thần cau mày lại, quay đầu liếc mắt nhìn cậu bạn kia một cái, cậu bạn kia vẻ mặt khó hiểu, "Làm sao vậy?"

Tùy Ức cũng không để ý đến, chỉ thản nhiên cong khóe môi, "Cảm ơn sư huynh, Em chẳng qua cũng chỉ là sinh viên mà thôi."

Em chẳng qua cũng chỉ là sinh viên mà thôi, nên muốn sử dụng phương tiện giao thông phù hợp với thân phận là sinh viên.

Nói xong câu đó liền chào mọi người đi đến trạm xe buyt.

Từ phía sau lưng nghe thấy Lâm Thần cố ý nhỏ giọng nói, "Không hiểu gì hết! Câu này đến cả tớ còn không dám nói! Cô ấy lúc nào mua không được vé máy bay!cậu thật là . . . . ."

Sau đó có người hùa theo.

"Đúng vậy đó! Nhìn thấy gái xinh là đầu óc không còn tỉnh táo nữa.”

"Lúc vừa rồi tớ cũng toát cả mồ hôi, nghe nói cô gái này giết người không thấy máu đấy ."

"Gào khóc oa oa, lát nữa nói cho Tiêu Tử Uyên, xem cậu sẽ chết thế nào!"

"Cậu dám!"

". . . . . ."

Tùy Ức mỉm cười, cũng không để ở trong lòng. Bên cạnh cô có một nam sinh đang gọi điện thoại đi qua, cúi đầu xuống giữa hai hàng lông mày tỏ ra dịu dàng, có lẽ là đang gọi điện thoại cùng bạn gái gọi, nhẹ giọng dặn dò, "Anh đang còn ở trên đường, em ăn cơm trước đi, chờ anh trở về tìm em. . . . . ."

Ngay lập tức trong lòng Tùy Ức chấn động, cô bỗng nhiên nhớ đên một câu nói rất lâu trước kia, hôm đó ở dưới ánh đèn của một khách sạn, một người con trai cũng từng dịu dàng mà mạnh mẽ nói với cô những lời giống như vậy.

Về sớm nhớ phải ăn cơm, đừng ngủ sớm quá, chờ anh trở về tìm em.

Chờ anh trở về tìm em. . . . . .

Những lời này dường như vẫn ngay bên tai, trước mắt vẫn là hình bóng Tiêu Tử Uyên với khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt như cũ, ánh mắt xinh đẹp bị che lấp bởi tóc mai, dịu dàng như nước. Nghiêng đầu cười với cô, trong ánh mắt sáng rỡ chứa cả sự cưng chiều thật sự đã làm cho cô đắm chìm trong đó.

Tùy Ức như người mất hồn đứng ở trạm xe buýt, nhìn từng chiếc xe buýt từng chiếc từng chiếc một chạy qua, cô biết cô phải đi rồi, nếu không lên xe thật sự sẽ không kịp mất, nhưng bàn chân cô như bị dính chặt trên mặt đất, một bước cũng không bước nổi, chuyện cũ không ngừng hiện ra.

Có sợ không?

Là em không phải là người khác.

A Ức, đó không phải là lỗi của em.

Tùy Ức, anh yêu em.

Tùy Ức nhanh chóng tỉnh ngộ, không phải là người khác trúng độc của Tiêu Tử Uyên, mà người trúng độc vừa đúng là bản thân cô.

"Tùy Ức."

Âm thanh này càng ngày càng chân thực, giống như thật sự ngay tại bên tai của cô vậy, Tùy Ức theo bản năng ngẩng đầu tìm bóng dáng đó.
Bình Luận (0)
Comment