Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu Jq

Chương 5

Sau khi làm xong công việc, mọi người ồn ào muốn đi ăn khuya, Tiêu Tử Uyên cười đồng ý, “Được, mọi người cùng nhau đi ăn, tớ mời

Đến cổng sau trường, đúng lúc gặp Hà Ca và Tam Bảo đang muốn đi ăn, bèn nhập hội cùng nhau đi.

Tam Bảo chạy tới gần hỏi, "Có cậu em nào ngây thơ, đáng yêu không?”

Yêu nữ gương mặt thiếu trong sáng, "Câu em nhà người ta, làm sao bọn tớ có thể nhìn được?.”

Tam bảo tỏ vẻ khinh bỉ, "Tớ không thèm nghe cậu nữa! A Ức cậu nói đi,”

Tùy Ức ngẫm nghĩ, "Không có. . . . . . cậu em của người ta, tớ cũng không thấy được.”

"Ha ha ha. . . . . ." Mọi người cười vang, mười mấy người ngồi quanh một cái bàn lớn, cười nói rất náo nhiệt .”

Trong lúc đợi đồ ăn được đưa lên, bàn bên cạnh có hai cô bé bàn bên cạnh tranh thủ thảo luận về minh tinh Hàn Quốc, hai người háo sắc âm thanh thảo luận càng lúc càng lớn.

"Các cậu nói xem! Tại sao lại có nhiều người thích Jang Keun Suk! Vì sao!" Tam bảo đập bàn hỏi, cô trước giờ không thích phái nam Hàn Quốc.

Có người trả lời, "Có lẽ là vì ngoại hình đẹp trai!"

Lại có người nói, "Có lẽ là do diễn xuất tốt!"

Tùy Ức suy nghĩ, nghiêng đầu trả lời, "Có lẽ là. . . . . . vì tên của anh ta?"

Mọi người đen mặt.

Tam bảo cười ha ha, "A Ức, cậu rất ác độc. Tớ thích"

Tiêu Tử Uyên vẫn thản nhiên như trước, nhưng trong đôi mắt lại lấp lánh ý cười.

Dụ Thiên Hạ nhìn anh, hỏi thăm dò, "Tùy Ức thật thú vị."

Tiêu Tử Uyên không trả lời, nhưng cũng thầm đồng ý, thật khó thật hiếm gặp một cô gái bình tĩnh, dịu dàng mà lại có thể kể những câu chuyện cười giới tính một cách đầy ẩn ý như vậy.

Sau đó Tùy Ức có gặp lại cậu sinh viên khoa văn chua lét đó vài lần trên sân trường, nam sinh đó mỗi lần gặp cô trên mặt tỏ ra kinh hãi rẽ sang đường vòng đi mất.

Mỗi lần như thế,Tam Bảo và Hà Ca tò mò hỏi, "A Ức,cậu rốt cuộc làm gì với người ta vậy.”

Yêu nữ cười tới gập cả người.

Tùy Ức bày tỏ vẻ mặt vô tội, “có lẽ là do bọn tớ không hợp tính.”

Tiết thứ nhất buổi chiều, vốn là giờ ngủ trưa, sinh viên trong phòng mơ mơ, màng màng buồn ngủ, bỗng giáo viên nói, “Chúng ta sắp tham dự cuộc thi sáng tạo khoa học kỹ thuật cùng ngành cơ khí, ngành nào cũng phải tham gia, có xung phong không?”

Mọi người đang ngủ bỗng bừng tĩnh, sau khi kịp phản ứng thì đều cúi đầu tỏ ra không liên quan đến mình.

Giáo viên ở trên bục giảng cười, "Nếu như thế, tôi tin tưởng là ngành ta sinh viên nào cũng ưu tú, tôi chọn ngẫu nhiên một người đi tham gian nhé.”

"Đừng gọi em, đừng gọi em , đừng gọi em. . . . . ."

>.

Tùy Ức nghe Tam Bảo cầu khấn một bên, nói với cô, “Tớ nghe nói, cậu ở dưới này cầu khấn đừng gọi tên mình ra như vậy đối với giáo viên sẽ sinh ra lực hấp dẫn, nhưng mà thượng đế không phân biệt được lực hấp dẫn này là yêu thích hay là bài xích, cho nên giáo viên có thể cảm nhận được lực hút này đồng thời khả năng gọi cậu là rất lớn.”

Tam bảo ngẫm nghĩ một chút, đổi lời khấn.

"Gọi Tùy Ức, gọi Tùy Ức, gọi Tùy Ức. . . . . ."

Tùy Ức còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe thấy giáo viên gọi, "Tùy Ức!"

Tùy Ức trừng mắt nhìn Tam Bảo, từ từ đứng lên.

Thầy giáo có ấn tượng rất tốt với sinh viên này, “Tìm thêm hai người nữa, để tôi xem xem nào, Nhậm Thân!”

Tam bảo vẻ mặt đau khổ đứng dậy, "Thầy giáo, thầy cũng biết môn chuyên ngành em dở tệ mà,”

"Biết dở mà còn không chăm chú nghe giảng, em có muốn tốt nghiệp nữa không!”

"Thầy giáo em vốn không muốn tốt nghiệp mà!"

"Em. . . . . ."

"Thầy giáo, thầy không biết, em vốn là muốn học Trung y, về sau khi về nhà em trồng thảo dược lên mảnh đất của nhà em, không phải là em phát tài sao!” Tam bảo vừa nói vừa tỏ vẻ mặt ước ao.

"Em ngồi xuống cho thầy!"

"HàVăn Tĩnh!"

Hà Ca cúi đầu ngoan ngoãn, "Thầy giáo, nếu như thầy muốn em khuôn giúp thầy dụng cụ này thì được! những việc khác tốt nhất đừng tìm em,”

Cuối cùng vẫn phải tìm hai nam sinh lớp khác.

Thầy giáo vừa lòng vẫy tay, “Được rồi, lát nữa hết giờ các em đi với thầy sang viện cơ khí.” Trong phòng làm việc của viện cơ khí, hai thầy giáo chào hỏi khách sáo, Tùy Ức liếc mắt nhìn hai người cũng xui xẻo như mình, im lặng thở dài, thông cảm lẫn nhau.

Lại có mấy giáo viên cùng mấy sinh viên nữa đi vào, Tùy Ức mới biết đây là một hạng mục lớn do trường đề ra, chủ đề là cải tiến dụng cụ y học, trong đoàn có ngành y học, ngành cơ giới, ngành điện tử, còn có cả sinh viên ngành marketing đến bàn kế hoạch sản xuất và tiêu thụ sản phẩm.

Tùy Ức càng nghe càng thấy khó hiểu, cũng may cô chỉ là phụ trách phần chức năng chữa bệnh, chỉ sợ là một phần này cũng đủ nhức đầu rồi. Mới nghĩ đến đây lại nghe một thầy giáo nói, “Đúng rồi, lần này tôi cố ý tìm học sinh suất sắc nhất của giáo sư Trương Thanh tới chỉ đạo, một lát nữa cậu ấy tới đây, các em có thể làm quen với nhau.”

Tùy Ức nghe thấy hai từ Trương Thanh chân mày dật một cái, nhưng rất nhanh điều cô dự cảm đã thành thực tế.

Một thầy giáo khác lại nói thêm, "Tiêu Tử Uyên phải không? Trò này ở ngành cơ khí rất nổi tiếng, nghe nói đã hai lần tham gia cuộc thi sáng tạo khoa học kỹ thuật , đều đoạt giải nhất, còn xin bản quyền sáng chế.”

"Đúng là một nhân tài, chả trách giáo sư Trương xem cậu ta như bảo bối.”

Đầu óc Tùy Ức chậm mấy nhịp mới phản ứng kịp.

À , người quen hả, vậy thì tốt rồi. Người quen dễ làm việc chứ sao.

Rất nhanh sau Tiêu Tử Uyên đã tới trước mặt họ, sau khi nghe giáo sư giới thiệu xong, anh cười chào hỏi mọi người, nói chuyện đơn giản với nhau vài câu, hẹn mọi người sáng ngày mai gặp nhau ở thư viện nói chuyện sau, rồi nhanh chóng rời đi.

Tùy Ức chuẩn bị đi ngủ nhận được tin nhắn của Tiêu Tử Uyên.

Sao tham gia thi đấu mà không nói cho anh biết.

Tiêu Tử Uyên nhìn tin nhắn gửi đi, anh thật sự không biết cô cũng tham gia, lúc ở giáo viên trong viện đề nghị anh, suýt chút nữa là anh từ chối rồi.

Tùy Ức cầm điện thoại di động nhìn một lúc lâu, Tiêu Tử Uyên trước tới giờ chưa khi nào gửi cho cô tin nhắn vì về việc riêng cả, chắc là gửi nhầm tin nhắn?

Ngẫm nghĩ một lát, chắc là gửi nhầm tin nhắn rồi?

Tùy Ức không lời, tắt điện thoại đi ngủ.

Ngày hôm sau Tùy Ức ăn sáng xong liền tới thư viện, vừa mới bước vào thư viện đã nhận được tin nhắn của Yêu Nữ.

Yêu Nữ mấy ngày gần đây nhàn nhã không có việc gì liền nghe ké một môn học, gọi là tình yêu sinh viên và sức khỏe tinh thần, bị giáo viên dạy tâm lý đó đầu độc đầu óc, thường hỏi những câu hỏi khác thường.

A Ức này, cậu nói đàn ông rốt cuộc là yêu thích kiểu phụ nữ nào?

Tùy Ức ngẫm nghĩ, lời ít ý nhiều gửi lại.

Hữu dung, nãi đại ( ở đây ý là rộng lượng, ngực lớn )

Vốn nghĩ rằng thế là xong, vài giây sau lại có một tin nhắn mới.

Vậy phụ nữ thích đàn ông như thế nào?

Lần này Tùy Ức không do dự trả lời ngay.

Tài đại, khí thô. ( có thể hiểu là nhiều tiền,và “dụng cụ thô”…)

Yêu nữ lại mất mấy giây mới phản ứng lại được, "A Ức, cậu lưu manh!"

Tùy Ức mỉm cười cất điện thoại di động.

Tiêu Tử Uyên đứng ở tầng 2 thư viện tìm sách, trong lúc lơ đãng nghiêng đầu tháy Tùy Ức.

Cô đang từ cầu thang tầng một đi lên, ánh nắng đầu thu xuyên qua nóc nhà thủy tinh trong suốt chiếu trên người cô, đường nét có hơi mơ hồ, khóe miệng cô vẫn cong lên nụ cười điềm tĩnh, đang cúi đầu nhìn di động, mang theo vầng sáng rực rỡ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tiêu Tử Uyên híp mắt, như đang suy tư,

Cô bé này xinh đẹp chẳng có gì phải nghi ngờ, tao nhã độc lập, linh động uyển chuyển, cũng không lộ liễu, tuổi này mà đã biết làm thế nào để che dấu nét xinh đẹp một cách thỏa đáng. Dáng người mềm mại, mảnh khảnh, nét mặt điềm tĩnh, đứng hay ngồi đều tĩnh lặng. Khi cô nhận ra bạn đang nhìn lại mình, bèn cười đáp lại, nhưng nếu bạn muốn lại gần, lại là việc không thể.

Bạn tiến một bước, cô ấy lùi một bước, vĩnh viễn duy trì khoảng cách không gần không xa.

Cô vĩnh viễn sẽ không chủ động tiếp cận bạn, bạn cũng đừng nghĩ có thể chạm đến lòng cô ấy.

Cô chỉ cần nhìn là có thể biết vấn đề ở đâu, sau đó bình tĩnh tránh đi hoặc là giải quyết nó.

Lâm Thần cô là người thông minh, mà cô, đâu chỉ có thông minh .

Ôn Thiếu Khanh nói cô và anh rất giống nhau, lúc đầu anh không thấy anh và cô giống nhau, nhưng tiếp xúc càng lâu chính anh cũng sinh ra loại cảm giác này, cô như là bản sao của anh vậy.

Có điều, có đôi lúc cô hơi mơ hồ.

Tùy Ức khi lên đến tầng 2 đã nhìn thấy Tiêu Tử Uyên, không ngờ anh lại đến sớm như vậy, liền tới chào hỏi.

"Tiêu sư huynh."

"Chào buổi sáng."

Tiêu Tử Uyên đang tính toán gì đó trên giấy, chữ trên giấy tự nhiên, phóng khoáng, phảng phất khí chất của anh, đến khi tính xong một phép tính anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô,tỏ vẻ nghiêm túc, mở miệng, “Anh có một chuyện muốn hỏi em?”

Tùy Ức lập tức thấy hồi hộp, “Sư huynh, chủ đề ngày hôm qua anh nói em đã suy nghĩ cẩn thận, giờ sửa lại một chút sẽ nộp lại cho anh.”

". . . . . ." Tiêu Tử Uyên im lặng một chút, từ từ mở miệng, "À. . . . . .anh không phỉa muốn hỏi chuyện này, sao tối qua em không trả lời tin nhắn?”

"Hả. . . . . ." Tùy Ức ngưng một chút, "Em nghĩ là anh gửi nhầm tin nhắn."

Tiêu Tử Uyên thở ra một hơi rất nhẹ, đưa ngón trỏ lên day trán, rất nhẹ thở dài, cong lên ngón trỏ để liễu để cái trán, vẻ mặt dường như……có chút bất đắc dĩ?

Tùy Ức chớp mắt, cô có nói gì sai sao?

Dường như hơi yên tĩnh, Tùy Ức tìm một đề tài, “Chữ của anh thật đẹp”.

"Anh nhớ là chứ viết của em đẹp hơn, ở cuộc thi thư pháp của trường có nhìn thấy một lần, sau này không thấy em viết lại nữa?”

Tùy Ức cười đùa nói, "Tiêu sư huynh trêu em rồi, em chỉ viết bừa, không đám viết ra dọa người nữa.”

Tiêu Tử Uyên chợt nghiêm túc nói một câu, "Anh rất thích."

Tùy Ức ngẩn người, vô thức ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cúi đầu xuống nhìn cô, môi khẽ mím lại, đôi mắt luôn lạnh nhạt kia giờ phút này bỗng nhiên tỏa sáng.

Đang không biết nói gì tiếp, thì nghe thấy có người gọi tên Tiêu Tử Uyên

Tiêu Tử Uyên nhìn cô vài giây, tầm mắt lướt qua cô nhìn về phía sau, sau đó anh đưa tay lên chào hỏi, rồi đứng lên đi tới.

"Đã lâu không gặp"

Người kia tới gần bắt đầu oán trách, "Ôi, gần đây bị tra tấn sắp chết rồi, đúng rồi, trong solidworks có mấy chức năng tớ không biết, cậu có thời gian dạy tớ chút đi!"

Tiêu Tử Uyên cười đồng ý, "Được, chiều hôm nay cậu đến tìm tớ , tớ sẽ đợi ở phòng.”

"Thật à, vậy tốt quá, có cậu tớ cũng không cần mượn sách này rồi." cậu sinh viên kia nhìn phía sau Tiêu Tử Uyên, “Ôi, đây không phải là…..”

Nói được một nửa bỗng bật cười, "Không làm phiền nữa,tớ đi trước."

Tiêu Tử Uyên cười nói tạm biệt, xoay người lại nhìn con người đang giả bộ rất là bận rộn kia, thầm cười trong lòng.

Anh không thể không khinh bỉ cái hứng thú xấu xa của mình vừa rồi, cô bé nhìn thì có vẻ bình tĩnh này lại không dám nhìn vào mắt anh, chuyện này anh đã phát hiện ra từ lâu rồi. Cô càng không dám nhìn, anh lại càng muốn trêu cô.
Bình Luận (0)
Comment