Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 16

Một cuộc nói chuyện dứt khoát với Trác Hạo như khiến Lệ Dĩnh trút bỏ mọi ưu phiền, suy nghĩ bấy lâu nay. Bình thường cô vẫn vui vẻ, nhưng khó ai có thể nhận ra đằng sau sự vui vẻ đó là cả một sức lực đang chống đỡ mãnh liệt lại hàng trăm, hàng nghìn những mũi tên trực hướng về phía cô. Những tổn thương từng thứ, từng thứ một đã trở thành một phần của Lệ Dĩnh. Giờ cô đã có thể học cách sống chung với nó. Đôi khi còn có thể tự lấy chúng ra đùa với chính mình.

Đối với Trác Hạo, nói là cô chưa từng có tình cảm là nói dối. Nhưng tình cảm đó mới nảy sinh thì đã bị chính Trác Hạo dập tắt. Không phải cứ đóng phim, quá nhập vai vào nhân vật là sẽ có thể nảy sinh tình cảm. Nhưng ngày đó, đối với sự quan tâm, ân cần của Trác Hạo, thật sự đã khiến cô có chút xao động. Cũng chính người đó đã nói rằng sẽ ở bên cô. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là lời chót lưỡi đầu môi. Cái tính ngây thơ, ngốc nghếch của cô vẫn là hay tin mọi thứ xung quanh mình đều tốt đẹp cả. Mọi người ai cũng có lý do của riêng mình. Thế nên khi phát hiện trái tim Trác Hạo không ở chỗ cô, mà cô cũng không chắc là nó đã từng ở chỗ cô chưa, Lệ Dĩnh đã kiên quyết buông tay. Anh ta đã năm lần bảy lượt gọi điện, muốn gặp cô nhưng lần nào cũng chỉ nhận lại được sự thờ ơ của Lệ Dĩnh. Và đến bây giờ, cô cảm thấy mình đã làm đúng. Cô được tự do trong cái lồng của chính mình tạo ra, cô đơn nhưng an toàn. Thế nên, giờ đây tâm trạng của cô cảm thấy rất nhẹ nhõm. Có thể toàn tâm toàn ý làm đồ đệ của Bạch Tử Họa rồi.

Suy nghĩ của Lệ Dĩnh là vậy, nhưng Kiến Hoa lại dấy lên những mâu thuẫn trong mình. Khi mà Lệ Dĩnh trở về Giang Tử Đằng gặp Trác Hạo, còn có một vài người truyền tới trong phim trường là thấy nam thần Trác Hạo đang chờ đợi dưới cây hoa tử đằng. Và người anh ta đợi là Lệ Dĩnh. Tám chín phần Kiến Hoa cũng biết cuộc gặp này có nghĩa gì. Lặn lội tới tận đây, không phải tới thăm thì có thể là gì nữa. Cũng chính lúc đó, Tưởng Nhất Minh đánh cái nhìn ái ngại sang Kiến Hoa. Với tuổi đời của mình, những gì anh đã trải qua trong cuộc sống, đâu có khó khăn để nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của Kiến Hoa. Trong lòng Kiến Hoa nhất định đã có biến động. Lúc đó, Kiến Hoa cũng không thể đi theo, nhưng lý trí cũng không thể giữ nổi ánh mắt của anh không hướng theo cô. Anh chỉ là một đồng nghiệp, là bạn diễn, là một "sư phụ" trên danh nghĩa...anh còn không chắc hai người có thể gọi là bạn hay không nữa. Vì thế anh đâu có tư cách gì để đi theo. Lệ Dĩnh rời khỏi trường quay bao lâu là bấy lâu Kiến Hoa không thể tập trung vào cuốn kịch bản. Mà bình thường, anh vẫn luôn giắt nó bên mình. Chỉ cần nghỉ ngơi anh sẽ lấy ra xem lại. Những suy nghĩ rối rắm rủ nhau kéo qua đầu Kiến Hoa, mà chẳng cái nào giống cái nào. Là anh thích cô sao? Không thể nào. Anh đâu có dễ dàng thích ai đó như vậy. Là anh quan tâm cô như một vị tiền bối? Cũng không chắc. Đâu có vị tiền bối nào để ý tới cả việc hậu bối đi gặp một chàng trai khác đâu. Kiến Hoa còn tự lừa bản thân mình bằng một lý do mà chỉ cần nghĩ tới đã có thể gạt đi mất. Rằng anh quan tâm như vậy chỉ với vai trò một diễn viên, vì anh quan tâm đến bộ phim thôi. Tất cả những lý do đó đều không giải thích được mối tơ vò trong lòng anh bây giờ. Nhưng nếu không phải anh đã thích cô, thì phải giải thích thế nào cho việc anh lặng lẽ theo sau cô ba ngày ở hồ Y Đình. Vì sao anh lại muốn gọi cô là "Tiểu Dĩnh"? Vì sao anh cẩn thận gạt những viên sỏi trên con đường mà Lệ Dĩnh hay một mình đi ban đêm ở Giang Tử Đằng? Và vì sao những thói quen cố hữu của anh đã thay đổi vì cô?...Hàng trăm câu hỏi vì sao khác, tất cả chúng chỉ có thể giải thích bằng hai chữ...tình yêu. Và cũng chỉ có nó mới có thể giải thích

"Sư phụ..." - Cách xa cả chục thước, Lệ Dĩnh đã vẫy tay gọi lớn như để báo cho anh biết cô đã trở lại. Nhưng cô đâu biết rằng, vỏn vẹn hơn mười phút vừa qua anh đã trải qua bao nhiêu cảm xúc.

Thấy Lệ Dĩnh vui vẻ trở lại trường quay, xem ra còn thoải mái hơn cả lúc trước khi chụp hình với mình, Kiến Hoa thoáng nổi lên sự ghen tị trong lòng. Lần gặp cô hôm họp mặt và vài lần sau đó, cô còn cố tạo khoảng cách với anh. Vậy mà bây giờ Trác Hạo vừa xuất hiện, tâm trạng Lệ Dĩnh liền vui vẻ như vậy. Anh ta là người mà cô thích. Còn anh, chỉ là bạn diễn của cô. Anh ta đã quen cô mấy năm. Còn anh mới chỉ tính bằng tháng. Vẫn là có sự khác biệt. Kiến Hoa nhếch mép cười nhạt, trấn an bản thân. Hai người còn có một cảnh đôi nữa. Cảm xúc xáo trộn sẽ khó mà hoàn thành.

Trên bàn bầy đầy món ăn, còn có canh hoa đào, món ăn mà Bạch Tử Họa thích. Những bữa cơm chung giữa Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt vốn ít tiếng nói, nhưng tình cảm trong đó cũng khó mà miêu tả được. Hai người chỉ cần ngồi chung với nhau, ăn chung bữa cơm mỗi ngày đối với Tiểu Cốt đã là mãn nguyện, còn đối với Bạch Tử Họa thì là ấm áp. Hắn cảm thấy sự bình yên rất đời thường mà cả ngàn năm qua chưa từng được nếm trải. Bữa ăn hôm nay, cả hai nói nhiều hơn, tình cảm vẫn còn đó....nhưng không khí nặng trĩu đến nghẹt thở.

"Sư phụ...Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Cốt. Con đã làm rất nhiều món ngon rồi, người ăn nhiều một chút" 

"Được" - Kiến Hoa dịu dàng nhìn Lệ Dĩnh. Anh trúng độc, từ khi trở về Tuyệt Tình điện, ngoài sư đệ của mình thì người anh gặp nhiều nhất chính là cô. Mặc dù trước đó anh đã cố tình không muốn gặp. Nhưng hôm nay, có thể sẽ là lần cuối anh được ở bên cô. Có thể sẽ lần cuối cô gọi anh một tiếng "sư phụ" đáng yêu như vậy. Ánh mắt Kiến Hoa tràn ngập yêu thương với tiểu đồ đệ nhưng cũng chứa một nỗi buồn đến thê lương.

Lệ Dĩnh bưng bát canh hoa đào do chính tay cô làm, nhẹ nhàng bón từng muỗng cho Kiến Hoa. Thượng tiên băng lãnh như anh, bây giờ đến sự phản kháng lại cử chỉ tình cảm này của đồ đệ cũng không có. Là do anh không còn sức lực hay là do từ trong chính tâm can của anh đã không chỉ coi cô là đồ đệ?

"Sư phụ, về Thục Sơn rồi, sau này Tiểu Cốt có thể được về thăm người nữa không?" - Lệ Dĩnh cố tỏ ra bình thường, cô muốn ăn một bữa cơm, đón một sinh thần cuối cùng với người mà cô yêu, kính trọng cả đời này. Lần sau gặp, chắc chắn sẽ không thể êm đềm thế này nữa.

"Được" - Anh biết là chuyện này không thể nào. Anh cũng sắp không còn tồn tại trên đời nữa. Lần sau cô về, liệu còn có thể thấy anh không. Tốt nhất vẫn nên đẩy cô ra xa, không thấy không biết, sẽ không đau khổ.

"Tiểu Cốt muốn gảy Lưu Quang Cầm một lần cuối cho sư phụ, được không ạ?"

Kiến Hoa chỉ muốn cô vui vẻ trong ngày sinh nhật, chỉ còn những hơi thở cuối cùng, anh muốn điều gì có thể làm thì đều làm cho đồ đệ của mình. Kiến Hoa gật đầu, mỉm cười yếu ớt.

"Được"

Lệ Dĩnh ngập trong cảm giác tội lỗi, bây giờ chính cô đang lừa sư phụ của mình để lấy Lưu Quang Cầm. Nhưng cô không hối hận. Đối với cô, trước nay chưa từng có gì có thể so sánh được với sư phụ. Để giải độc cho người, cô có thể đánh đổi bất cứ thứ gì. Tiếng đàn réo rắt, mang theo cả tâm trạng sắp ly biệt của Lệ Dĩnh trong đó. Đây cũng là lần cuối Kiến Hoa có thể nghe được tiếng đàn của cô. Cô đã từng nói tiếng đàn của anh có âm sắc tuyệt diệu nhưng không có tình cảm. Còn tiếng đàn của cô bây giờ, tuy không thể so với âm thanh mĩ diệu khi anh đàn nhưng nó lại chất chứa tình yêu sâu nặng của cô, mà trước giờ anh vẫn không hề nhận ra.

...

Màn đêm buông xuống, không gian tĩnh mịch cô quanh bao trọn thân ảnh trắng toát của Kiến Hoa. Bóng trăng soi rọi gương mặt yếu ớt tưởng chừng sắp ngã quỵ của anh. Hẳn là anh đã phải chống đỡ rất nhiều, ngay cả khi đã trúng kịch độc. Chống đỡ vì Trường Lưu, vì chúng sinh, và cả vì tiểu đồ đệ của mình. Anh muốn đến lúc đó, anh sẽ lặng lẽ ra đi, không để lại một dấu vết gì.

Cùng lúc đó, một bóng người khác cũng xuất hiện ở đây. Người này dáng vẻ thư sinh, toàn thân mặc một bộ đồ màu xanh thẫm. Ánh mắt người đó như khiến người khác cảm thấy rằng, không có chuyện gì có thể giấu được anh ta.

"Đúng là không có chỗ nào ở Trường Lưu là Dị Hủ Quân ngươi không tới được" - Kiến Hoa lên tiếng.

Trương Đan Phong nhếch mép cười, anh nhọc công sắp xếp cả một đời, giờ đã đạt được mục đích. Thù giết cha đã sắp được trả sạch sẽ. Thế nhưng không hiểu sao đằng sau nụ cười đó lại ẩn chứa một sự chua chát.

"Ta đã từng nói không việc gì Dị Hủ Các không biết" - Trương Đan Phong phất tay áo quay đi, nhưng lời nói bất ngờ của Kiến Hoa đã làm anh chựng lại.

"Dừng tay đi. Đàn Phàm, Vô Cẩu đều đã chết. Tử Huân đọa tiên. Đông Hoa thì không rõ tung tích. Ta cũng không còn sống bao lâu nữa. Khi đó ngươi hãy đưa Tiểu Cốt rời khỏi. Nàng ấy không thích hợp ở Trường Lưu, cũng không thích hợp sống trong những tranh chấp này"

Nét mặt Trương Đan Phong thoáng sự bất ngờ, nhưng sau đó lại có cả sự tức giận. Bạch Tử Họa, cả đời vẫn cao ngạo, nghĩ mình có thể chống đỡ được mọi việc. Nhưng giờ đây, đến bản thân hắn cũng không thể giữ nổi, còn nói gì đến Trường Lưu, đến Hoa Thiên Cốt.

Giao phó tiểu đồ đệ cho người khác, anh không hề muốn. Nhưng đó là cách duy nhất, bây giờ đó cũng là việc cuối cùng anh có thể làm cho cô. Gương mặt vốn không thể hiện hỉ, nộ, ái, lạc của Bạch Tử Họa giờ lại hiện lên sự tiếc nuối lẫn đau thương.

"Cắt. Rất tốt. Hôm nay đến đây thôi" - Tiếng đạo diễn vừa vang lên, mọi người đã ngay lập tức xếp đồ đạc trở về nghỉ ngơi. Chỉ có Kiến Hoa là vẫn luẩn quẩn với cảm xúc của nhân vật. Trước đây khi đóng phim, chỉ cần đạo diễn hô "cắt" anh ngay lập tức sẽ về với thực tế. Vậy mà từ ngày đóng Hoa Thiên Cốt, những lần anh chìm trong cảm xúc của nhân vật ngay cả khi đã cắt cảnh đã không chỉ còn là vô tình nữa.

Trương Đan Phong thấy vậy liền hiểu ra. Chuyện ngày hôm nay ai đã đến Giang Tử Đằng? Lệ Dĩnh đã đi gặp ai? Anh đều đã nghe. Anh không biết cuộc nói chuyện giữa hai người kia, càng không biết suy nghĩ của Lệ Dĩnh. Nhưng anh chắc chắn đoán được suy nghĩ của Kiến Hoa bây giờ. Hai người xuất sắc hoàn thành cảnh quay ban đêm dù cả đoàn đều đã mệt mỏi cả ngày. Mà cảnh đó cần yêu cầu tình cảm của Bạch Tử Họa vô cùng sâu sắc. Dù là diễn viên chuyên nghiệp đi chăng nữa, nhưng nếu không đồng cảm với nhân vật, sao có thể duy nhất một đúp đã thể hiện được cái thần như vậy.

"Hoa ca, tình yêu của Bạch Tử Họa rất cao thượng. nhưng nếu như vậy, mãi mãi chỉ có thể nhìn người mà hắn yêu từ phía sau mà thôi" - Đan Phong vỗ hai cái vào vai Kiến Hoa rồi bỏ đi, mà phong thái lúc đó của anh giống y hệt Đông Phương Úc Khanh, người mà không một điều gì mà anh ta không biết.
Bình Luận (0)
Comment