Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 32

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆32, Vòng casting

Trên tuyến đường xa lộ rời xa thành thị, Tần Phong lái một chiếc SUV màu đen, đeo gọng kính mỏng màu vàng lịch sự trí thức, mặc chiếc áo sơ-mi trắng không bâu sạch sẽ, còn thắt cà-vạt. Một tay anh đặt trên vô-lăng, một tay khác lại theo bản năng muốn cởi cái cúc cổ áo được gài cẩn thận ra, nhưng thường thường ở trước khi anh thực hiện được thì đã bị Tạ Kỳ Liên ngồi ở ghế phó lái bên cạnh ngăn cản.

Tần Phong lé mắt, bất đắc dĩ trừng Tạ Kỳ Liên một cái, nhưng do tạo hình quá nhã nhặn cấm dục, không hề có uy nghiêm ngày xưa tí nào.

Tạ Kỳ Liên cười híp mắt phủi thẳng cổ áo nhăn nheo của anh: "Giáo sư Tần à tập trung lái xe đi."

Tần Phong vỗ mu bàn tay của cậu, trả lời: "Giáo sư Tạ cũng đừng quấy rầy tài xế!"

Đới Mộng Viện và Thường Bằng Viễn ngồi ở đằng sau hóa trang thành học sinh không hẹn mà cùng giơ cái cặp mình ôm trong lòng lên, tỏ vẻ hổng thấy được gì hết.

Phân cục khu Tây thành phố coi như là chính thức tiếp nhận vụ án "Vô Thường đón dâu" này, Tần Phong mang theo nét vi diệu chủ trì cuộc họp phân tích tình tiết vụ án cả đội mở, mọi người nhất trí cho rằng nó là phiên bản cải tiến của "Hà Bá cưới vợ", thuộc về phạm vi ác ý lợi dụng truyền thuyết dân gian để tiến hành hoạt động mê tín vơ vét của cải phi pháp, hơn nữa nếu không kịp thời khống chế quy mô, nói không chừng sẽ có tai nạn chết người.

—— dù sao Vô Thường là quỷ, vợ của Vô Thường, có thể là người sống ư?

Hạ Thành là một thành phố văn hóa cổ, gốc gác sâu nặng, điều này cũng dẫn đến làng quê xung quanh khó tránh khỏi dễ dàng đọng lại một ít tư tưởng mê tín, hơn nữa gần nhất xảy ra mấy "vụ án Tà giáo", thế nên lãnh đạo của Cục cực kỳ chú ý tới vụ án này, trực tiếp lệnh cho Tần Phong thành lập tổ chuyên án.

Nhưng làm thế nào điều tra và thu thập chứng cứ là khó khăn trước nhất —— căn cứ vào manh mối người báo án cung cấp, nơi xảy ra vụ án là làng Trương gia huyện Nam Minh trực thuộc Hạ Thành, cách nội thành ba giờ đi xe, là một ngôi làng cổ hơi hẻo lánh, người báo án Trương Thiến Thiến là sinh viên duy nhất suốt mười năm qua của làng bọn họ. Tuần này, cha mẹ người báo án đã gọi cho cô bé mấy ngày liền, yêu cầu cô bé phải về làng tham dự nghi thức tập thể.

Mấy chục hộ gia đình trong làng đều họ Trương, kiểu làng trọng quan niệm dòng họ này nếu có đại lượng cảnh sát ập tới ngược lại sẽ rút dây động rừng, chỉ có thể chọn ra mấy tinh anh, ngụy trang thân phận trà trộn vào.

Cách tốt nhất, là giả bộ có quan hệ mật thiết với người báo án.

May mắn thay, Trương Thiến Thiến là nghiên cứu sinh học về Bảo hộ kiến trúc cổ, làng Trương gia có không ít kiến trúc trăm tuổi cổ xưa, rất có nét đặc sắc văn hóa dân tộc, Trương Thiến Thiến đã sớm báo với làng, muốn phát triển làng bọn họ thành làng di sản văn hóa, thế nên Tần Phong và Tạ Kỳ Liên vừa hay có thể ngụy trang thành giáo sư của Đại học Hạ Thành, Đới Mộng Viện, Thường Bằng Viễn ngụy trang thành tiến sĩ dưới quyền giáo sư, lấy cớ từ đường của làng Trương gia đang cử hành nghi thức thờ cúng, tới làng Trương gia để khảo sát kiến trúc cổ và phong tục tập quán dân tộc.

Vì để đảm bảo có thể tráo giả thành thật, sinh viên thật Lê Giai Tuệ cũng là người báo án, được chấp thuận cho phép đi theo.

Vốn dĩ Tần Phong còn lo lắng, kiểu làng cổ xưa này có lẽ thà rằng rút lại trình báo, cũng phải ngăn chặn việc có người ngoài tới thăm vào thời khắc mấu chốt, đâu ngờ được bên kia lại dễ dàng đồng ý.

Trên đường đi Tạ Kỳ Liên lập một kết giới, che lại hàng ghế trước, tuần tra hồ sơ sinh tử mấy năm gần đây của làng Trương gia.

"Không có gì dị thường." Tạ Kỳ Liên không cầm di động để ngụy trang, từng con chữ trên Sinh Tử Bộ trực tiếp xẹt qua trước mắt cậu, nhìn quả thật là có hơi kinh dị.

Tần Phong vừa lái xe, vừa liếc nhìn: "Lại là tà thuật che đậy thiên cơ à? Thiên Đạo cũng thảm quá rồi đấy, chủ của cái công viên vừa bị ném vào Vô Gian Địa Ngục gì đó, tu vi cũng đâu có cao lắm đâu, hắn ta lấy đâu ra bản lĩnh bóp méo thiên cơ thế?"

"Giờ vẫn chưa thể kết luận được." Tạ Kỳ Liên: "Về phần thủ thuật của tà tu, nghề chính của tôi là Vô Thường, sao mà rõ được tà thuật của chúng chứ? Nhưng đạo lý cũng dễ hiểu thôi, anh có thể tưởng tượng Thiên Đạo là một hệ thống vận hành ổn định, ác quỷ giống như hacker, sử dụng kỹ thuật đặc biệt, chứ không phải là do quỷ lực của chúng đủ mạnh."

Tần Phong kinh ngạc một lát: "Giáo sư Tạ từng học Khoa học máy tính à?"

"Thỉnh thoảng cũng có tí hiếu kỳ với sự vật mới mà." Tạ Kỳ Liên thành thật trả lời, "Nhưng hơi khó, học không được."

"Không sao." Tần Phong ghẹo, "Không cần biết ba cái đó, dễ bị hói đầu."

Ba giờ trôi qua rất nhanh, Tần Phong cảm thấy mình chỉ mới nói mấy câu thôi, xe đã loạng choà loạng choạng lái tới làng rồi. Đới Mộng Viện chọc tỉnh Thường Bằng Viễn đang ngủ ngon lành, Trương Thiến Thiến ngồi ở hàng sau rướn người lên, bắt đầu chỉ đường cho Tần Phong.

Cột mốc giao thông ở nông thôn không rõ ràng lắm, không có người chỉ đường dễ bị quẹo lộn. Xe lái băng băng tới cổng làng, Tần Phong phát hiện điều kiện của ngôi làng này tốt hơn trong tưởng tượng nhiều. Mặt đường tuy đều là gạch, nhưng được trải bằng phẳng, ven đường còn gắn đèn đường. Đưa mắt nhìn lại làng này có chừng mấy chục hộ, nhà nào cũng là nhà ngói, có không ít ngôi nhà còn xây theo kiểu biệt thự mini, hoàn toàn khác xa so với kiểu nhà bùn trong tưởng tượng ban đầu của Đội cảnh sát.

Trưởng làng sớm đã dẫn người chờ ở cổng, bọn họ giơ một tấm băng rôn, viết: "Chào mừng giáo sư Đại học Hạ Thành tới chỉ đạo".

Thấy Tần Phong vừa xuống xe liền nhìn chằm chằm vào một ngôi nhà hai tầng ở cổng làng, trưởng làng còn chưa kịp giới thiệu bản thân đã vội vàng giải thích: "Giáo sư ơi, lớp ngoài của ngôi nhà đó chưa xây xong, để có gì bác bảo người bổ sung thêm lớp mái ngói kiểu Trung, duy trì phong cách kiến trúc thời ông cha ta ngày xưa. Kiến trúc cổ trong làng đều còn nguyên cả, nhà ai có xây thêm cũng không dám làm hư nhà cổ tổ tông để lại, đặc biệt là từ đường, năm ngoái tân trang các bác còn mời người quét vôi lại y theo lớp nước sơn cũ đấy."

Trưởng làng tên Trương Thụy, là một người đàn ông mập mạp độ tầm năm mươi, bụng hơi phệ, nhìn giống như một người lãnh đạo nhỏ chứ không phải một người làng thuần phác. Vừa thấy bọn họ xuống xe, ông ta đã đoán được Tần Phong là người dẫn đội, xáp tới đong trước đo sau, giáo sư Tần dài giáo sư Tần ngắn, giả vờ như rất thân.

"Sáng nay Trương Thiến Thiến có gọi điện về, các bác mong lắm. Tối nay các vị tới nhà bác đi, Thiến Thiến có thể dẫn bạn mình về nhà chơi." Trưởng làng xoa tay, cười tủm tỉm, "Tối nay bác sẽ sửa soạn một bữa tiệc đón gió, các giáo sư đều là người có ăn học cả, đừng chê làng bác thô tục nhé. Hai ngày này làng bác bận cúng Vô Thường Gia, nên tạm thời không có cách nào sắp người để dẫn các giáo sư đi khảo sát được, mong các giáo sư thứ lỗi cho, thứ lỗi cho."

Hai vị Vô Thường Gia chân chính một trái một phải kẹp hai bên ông trưởng làng, nghe lời gật đầu, tỏ vẻ mình không có oán giận gì, bọn họ tới chỉ là để khảo sát tập tục cúng tế của làng.

Thường Bằng Viễn thậm chí chuẩn bị cả chủ đề, đội trưởng vừa ném ánh mắt qua, cậu ta lập tức túm lấy trưởng làng nhiệt tình giới thiệu: "Lần này tụi cháu tới đây là để khảo sát thành quả kết hợp tự nhiên giữa phong tục cúng tế dân gian với cuộc sống xã hội hiện đại, bác cũng biết rồi đấy, hiện tại những nơi còn giữ lại phong tục tế tổ tiên, tế thần đã rất hiếm, hi vọng trưởng làng cho phép tụi cháu quan sát, xem xem có văn hóa đặc sắc gì có thể khai quật không, giống như nghi thức cúng Ma Tổ Bà* ở thành thị vùng duyên hải đấy ạ, là di sản văn hóa tín ngưỡng, có lẽ làng Trương gia các bác có thể xin một cái, lúc đó còn có thể nhận được quỹ trợ cấp đặc biệt của quốc gia nữa."

"Úi chà, thế thì tốt quá rồi." Trưởng làng cũng biết di sản văn hóa phi vật thể là gì, ông ta lộ ra vẻ mừng rỡ, "Vô Thường Gia làng bác linh lắm, nếu có thể để nhiều người tới cung phụng Vô Thường Gia hơn, chính là chuyện tốt đấy."

Thường Bằng Viễn vừa cười xòa, vừa liếc đội trưởng của mình —— câu sau cùng đó nói đúng ghê, Vô Thường Gia linh lắm, hở một cái là cho cháu chơi phụ trọng việt dã đó ạ.

Sắc trời dần tối, mọi người thu xếp nghỉ lại ở nhà trưởng làng, ba cô gái thì tới nhà Trương Thiến Thiến, dù sao nếu bọn họ một hai đòi ở chung với nhau sẽ khiến người rất hoài nghi, thế nên Tạ Kỳ Liên và Tần Phong trước tiên là giúp bọn họ dọn đồ, kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, có Đới Mộng Viện ở đây, nếu là tội phạm nhân loại, Tần Phong không lo lắng, Lily có thể móc các linh kiện giấu ở những ngóc ngách không thể tưởng tượng được ra lắp ráp thành súng. Nhưng để ngừa vạn nhất, bọn họ vẫn để lại Ấn Vô Thường trên người mỗi cô gái, lại bí mật bày kết giới ở xung quanh nhà.

"Nhìn ngoài mặt ngôi làng này rất sạch sẽ." Tạ Kỳ Liên nói, "Nhưng sạch sẽ không có nghĩa là an toàn, cũng có thể là giỏi ẩn núp."

Từ đầu đến cuối Trương Thiến Thiến vẫn mơ hồ, cô không rõ Tần Phong rốt cuộc là cảnh sát hay thiên sư. Cô cũng tin quỷ thần, tìm Lê Giai Tuệ là vì cô cảm thấy Lê Giai Tuệ có lẽ chính là kiểu cao nhân đại ẩn ẩn vu thế, nào biết Lê Giai Tuệ trực tiếp dẫn cô tới phân cục cảnh sát, vì thế Trương Thiến Thiến dao động, dù sao cũng là người học đại học, Trương Thiến Thiến cảm thấy cô vẫn nên tin vào khoa học, làm gì có quỷ thần trên đời này, cảnh sát nhất định là tới đây nằm vùng để triệt phá hoạt động Tà giáo mê tín. Nhưng giờ nhìn lại, hai vị đồng chí này ra vẻ cũng mê tín lắm ấy?

Tần Phong nhìn Trương Thiến Thiến, căng mặt nói: "Cháu cứ yên tâm, trên đời này làm gì có Vô Thường, vừa nãy các chú nói là đội ngũ Tà giáo."

Trương Thiến Thiến nhìn khuôn mặt chính trực công chính của cảnh sát Tần, cảm thấy vừa nãy mình hẳn là lo nghĩ nhiều rồi.

Bữa tối bọn họ ăn ở nhà trưởng làng, Tần Phong có được một trải nghiệm sâu sắc về sự hủ bại khi một vị lãnh đạo xuống nông thôn, cả một bàn toàn gà vịt thịt cá, thêm mười Tần Phong cũng có thể no căng.

"Đều là làng nuôi cả." Trưởng làng hớn hở nói, "Là Vô Thường Gia Gia phù hộ các bác mưa thuận gió hòa, mọi điều thuận lợi, người làng ra ngoài làm ăn, làm về ăn uống, làm nghề nuôi trồng, ai ai cũng phát đạt hết, tất cả là công lao của Vô Thường Gia Gia. Haiz, chỉ tiếc miếu thờ mới mà Vô Thường Gia Gia muốn, làng các bác vẫn chưa xin được sự đồng ý của Thổ Công, thế nên mới chọc giận lão nhân gia, bằng không đâu đến nỗi phải cưới... Khụ khụ, các vị ăn đi, ăn đi."

Nói xong, còn nhiệt tình gắp thịt vào bát của Tần Phong và Tạ Kỳ Liên.

Trong phòng khách nhà trưởng làng có thờ một pho tượng nhỏ làm từ men trắng, hình dạng một người cao gầy, ngũ quan mơ hồ thoạt nhìn như đang híp mắt cười, trong tay cầm một thứ rất giống lang nha bổng, trên đầu đội một cái mũ cao, viết chữ "Nhất Kiến Phát Tài".

Tạ Kỳ Liên đón ánh mắt của Tần Phong, xoa huyệt thái dương, thở dài.

Tần Phong hỏi: "Vô Thường không phải là một cặp cộng tác à, sao chỉ thờ một người thế ạ?"

Trưởng làng vội xua tay: "Không thờ Hắc Vô Thường được, vị Vô Thường này dữ lắm, chuyên câu ác hồn, thờ sẽ bị xui."

Tần Phong: "..."

Thường Bằng Viễn vừa gặm một cái đùi gà, nghe được câu này suýt nữa sặc thịt gà lên mũi.

Trưởng làng giật mình: "U, bị sao thế?"

Thường Bằng Viễn ho khan nửa ngày, Tạ Kỳ Liên chậm rãi vỗ lưng cậu ta, trả lời: "Cậu ta sợ cay, không ăn được tí cay nào, thịt gà của bác làm ngon lắm, tiếc là cay xé lưỡi cậu ta rồi, bác không cần để ý đâu." Nói xong, còn móc một chai đựng nước để trong ba lô ra đưa cho Thường Bằng Viễn.

Tần Phong im lặng không nói gì, làm một thủ thế bí mật, Thường Bằng Viễn và Đới Mộng Viện lập tức hiểu ý: "Dạ đúng đó, hai đứa tụi cháu đều là người phía Nam, không quen ăn ớt ạ."

Dứt lời, Đới Mộng Viện kéo Lê Giai Tuệ một cái, Lê Giai Tuệ cũng rất thông minh, lập tức nói: "Chết rồi, mặt cháu lại nổi mụn, cháu xin được ăn chay ạ."

Cả một bàn thịt cá, ba người họ gian khổ chọn chọn bỏ bỏ, nhai cả nửa ngày cũng không nuốt được một miếng.

Tần Phong và Tạ Kỳ Liên lại ăn rất ngon, một mình Tần Phong xơi hết nửa con gà, nửa cái giò, còn uống mấy bát canh thịt, Tạ Kỳ Liên nhã nhặn lịch sự hơn, ăn thịt tuy rằng tao nhã nhưng tốc độ cũng không chậm, thế nên trưởng làng cũng không nghĩ nhiều.

Thừa dịp trưởng làng ra sau bếp múc canh, Đới Mộng Viện đè thấp giọng hỏi: "Lão A, sao vậy?"

Tần Phong khẽ cau mày: "Cậu thấy tôi ăn ngon không?"

Đới Mộng Viện sửng sốt, rồi lập tức ngẫm ra: "Cơm này cậu có thể ăn trực tiếp à?"

Tạ Kỳ Liên giải thích cẩn thận hơn: "Bên trong đồ ăn có dấu vết của âm khí, người sống ăn vào sẽ không bị gì ngay, nhưng nếu có thể vẫn là đừng tống thứ âm khí không rõ nguồn gốc không biết mục đích này vào bụng thì hay hơn."

Tần Phong đè thấp giọng căn dặn: "Ban đêm che đầu mà ngủ, đừng ra khỏi cửa. Bọn tôi cũng sẽ không ra khỏi cửa, để tránh đánh rắn động cỏ. Ngày mai không phải có nghi thức thờ cúng à, chờ tới lúc đó nhìn xem là sẽ biết là người tác quái hay quỷ làm ác."

Trưởng làng rất nhanh đã trở lại, không có bưng theo canh, mà là dẫn một bà già đeo đầy trang sức trên người tới.

Dựa vào độ mẫn cảm nghề nghiệp, Tần Phong nhận ra bà ta là một bà cốt.

Trương Thiến Thiến làng này lập tức đứng dậy, có chút sợ hãi gọi một tiếng: "Chào Bạch cô cô."

Tần Phong mặt không đổi sắc, đứng dậy: "Vị này là người truyền thừa của đức tin Vô Thường à?"

Anh chìa tay ra, bà cốt làm như không thấy, đôi mắt khôn khéo chỉ nhìn chằm chằm mấy cô gái bên bàn.

Bà già mang theo nụ cười giả tạo, mặt và tay bôi trét đến mức trắng bệch, bộ móng dài thòng sơn màu đỏ thẫm, bà ta thò tay qua sờ cổ tay của Trương Thiến Thiến, như là bắt mạch, rồi sau đó lại nhìn về phía Lê Giai Tuệ và Đới Mộng Viện bên cạnh, lộ ra nụ cười.

Nụ cười này vừa xuất hiện, Thường Bằng Viễn á lên một cái, trong miệng của bà cốt không có đầu lưỡi, hệt như bị ai cắt đi vậy.

Ngoại trừ không có đầu lưỡi, âm khí trên người nặng một tí, Tần Phong không nhìn thấy vết tích đặc biệt gì trên người bà ta cả, âm khí nặng cũng không thể nói là có vấn đề, những ai thường đi tảo mộ cũng sẽ nặng âm khí.

Trưởng làng khách khí giải thích: "Bạch cô cô là đệ tử ở nhân gian của Bạch Gia Gia, thường ngày không thể nói chuyện, chỉ khi diễn ra nghi thức, Bạch Gia Gia mới sẽ ban đầu lưỡi cho bà ấy, để bà ấy có thể nói tiếng quỷ thần, bói lành dữ cho làng các bác, nghi thức ngày mai, cũng sẽ do Bạch cô cô chủ trì."

Bạch cô cô nhìn Lê Giai Tuệ và Đới Mộng Viện một hồi, không nói gì chỉ nắm lấy cổ tay của bọn họ sờ sờ, bàn tay của bà cốt dù là ở giữa hè cũng cực kỳ lạnh lẽo, hai người không hẹn mà cùng rùng mình.

Sau đó bà cốt buông tay, làm một thủ thế với trưởng làng, rồi chỉ vào hai cô gái.

Trưởng làng vội nói: "Dạ, dạ! Nhất định."

Xong việc rồi bà cốt tự nhiên rời đi, trưởng làng chà xát bàn tay, lộ ra vẻ hâm mộ: "Ý của Bạch cô cô là, hai vị này mặc dù là người ngoài làng, nhưng cũng là hai cô gái tốt, Vô Thường Gia Gia không ngại người có hộ khẩu nơi khác, thế nên nghi thức cúng tế xem mắt ngày mai, hi vọng hai vị có thể tham dự, nếu được Vô Thường Gia Gia chọn làm Vô Thường Bà, vậy coi như là bình địa phi thăng, đi làm thần tiên hưởng phúc rồi!"

Lê Giai Tuệ há hốc mồm, đơ nửa ngày cũng không biết phải nói gì, Đới Mộng Viện tương đối trực tiếp, cô quay qua nhìn Tần Phong.

Tần Phong vỗ vai Tạ Kỳ Liên: "Bạch Vô Thường Gia Gia cưới vợ, còn phải làm casting đấy."

...

*Thiên Hậu Thánh Mẫu (chữ Hán: 天后圣母) hay bà Thiên Hậu, còn gọi là Ma Tổ (妈祖), Mẫu Tổ (母祖), hay là Thiên Thượng Thánh Mẫu (天上圣母) hoặc Thiên Hậu Nguyên Quân (天后元君); là một vị thần quan trọng trong tín ngưỡng của người Trung Hoa và người Việt gốc Hoa.

Bà được xem là vị thần bảo trợ của ngư phủ và người đi biển, được tôn kính đặc biệt cả trong Phật giáo và Đạo giáo ở các quốc gia Đông Á, và nhất là tại Đài Loan. Ngày tưởng niệm bà là ngày 23 tháng 3 âm lịch hằng năm.

Việc thờ phụng bà bắt đầu từ Phúc Kiến, sự linh ứng của bà Thiên Hậu được lan truyền sang các tỉnh lân cận ven biển của Chiết Giang và Quảng Đông, eo biển Đài Loan và từ đó đến tất cả các khu vực ven biển của Trung Quốc đại lục. Với sự di cư của người Trung Quốc trong thế kỷ 19 và 20, sự thờ phụng tiếp tục lan truyền sang Đài Loan, Việt Nam, Nhật Bản và Đông Nam Á; bà Thiên Hậu được xem là thần bảo trợ của các vùng biển và

Bình Luận (0)
Comment