Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 68

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆68, Tai nạn phim trường

Không trùng hợp thế chứ.

Ngoài ý muốn phát hiện được một mảnh, các mảnh khác sẽ như kẹo hồ lô, trực tiếp bị lôi ra theo chuỗi? Cũng trùng hợp quá rồi đó. Nếu như mọi vụ án trên đời này đều như vậy, Holmes đã sớm mất việc rồi.

Tần Phong lập tức đoán được điều gì, anh lạnh lùng nói: "Chúng ta thậm chí còn chưa tổ chức người đi tìm, mảnh vỡ đã chủ động nhảy tới trước mặt chúng ta?"

Nhưng Tạ Kỳ Liên lắc đầu một cái, như là không mấy bất ngờ, cậu vội vã mở tuyến đường cao tốc liên thông âm dương chạy tới đây, cũng là vì trong lòng đã có dự cảm mơ hồ——

"Đó là pháp khí thượng vị chính thần dùng để trấn thủ thiên địa âm dương, không phải hòn đá bình thường." Tạ Kỳ Liên nhìn như bình tĩnh trả lời, "Lâu nay thay thiên địa hành sử chức quyền, lại được thần lực và linh lực âm dương tẩm bổ, bản thân nó có ý chí nhất định. Nếu nó muốn xuất thế lần nữa, vậy nhất định sẽ dựa vào các kiểu cơ duyên xảo hợp, cố gắng khiến người nó tán thành có được nó —— anh và tôi hiện là Tư Âm Quỷ Tiên thần chức cao nhất trong thiên địa, nếu nó có thể làm được, tất nhiên sẽ liều mạng tới tìm chúng ta."

Sau lưng phần giải thích này, cũng có một ý khác, Tần Phong nhạy bén hỏi: "Chính thần đã đi rồi, theo lý mà nói Ngự Ấn đại biểu thần chức cũng sẽ im lặng, nhưng hiện tại nó hiện thế, liệu có phải là có thế lực thứ ba nào đó cố gắng nhúng chàm, thế nên ý chí của mảnh vỡ mới thử gọi Quỷ Tiên chạy tới cứu nó trước?"

Địa Phủ đã đoạt lại một mảnh vỡ, trên đó có trận pháp kích hoạt Vô Thường chịu tội để lại, nếu nơi này cũng có một mảnh vỡ, ai biết lại là kẻ nào ra tay.

"Có khả năng này." Tạ Kỳ Liên mím môi, "Dù sao mảnh vỡ trước đó bị một ác quỷ chiếm được, tình huống khi ấy khẩn cấp, liên quan đến sinh tử, Lục Lân đạo trưởng trực tiếp tru diệt ác quỷ, chúng ta không có cơ hội hỏi được lai lịch chính xác của mảnh vỡ đó."

Nói xong, Tạ Kỳ Liên giơ ngón trỏ lên, vẽ ra một đồ án giữa hư không, là một con dấu vuông vức truyền thống, chữ lại không phải là bất luận kiểu chữ nào của nhân gian.

"Phong Đô chính thần ngày xưa, muốn câu thông với bọn họ, phải nói tiếng quỷ, thế nên chữ in lại không phải là văn tự của nhân gian, nhưng hàm nghĩa là âm dương." Tạ Kỳ Liên nhịn không được bật cười, nửa trêu chọc nói, "Nhưng... kỳ thực tiếng quỷ đó là được tạo ra, giống như tiếng tinh linh anh thấy trong phim được sáng tạo ra ấy, thường ngày thượng thần đâu có dùng, chỉ là cầm đi hù nhân loại, ra vẻ uy nghiêm thôi."

Tần Phong: "... Đạo lý giống như Hạ Cẩn Niên quản lý Địa Phủ, minh xác yêu cầu đạo trưởng bình thường chỉ có thể liên lạc với nhân viên tiếp khách của Địa Phủ á hả —— vì biểu hiện ra uy nghiêm. Ai nhàm chán lại trung nhị như thế, còn tạo ra cái này nữa?"

"Phong Đô Đại Đế yêu cầu. Nguyên tác giả của đống chữ này——" Tạ Kỳ Liên liếc anh, "Ở trước mặt anh nè."

Tần Phong mặt không đổi sắc, không hề do dự đổi giọng: "Thể chữ này rất có cảm giác nghệ thuật, quả nhiên là nhìn thôi cũng có thể khiến người ta cảm nhận được uy nghiêm thần bí của Địa Phủ ngày xưa!"

Tâm tình của Tạ Kỳ Liên được anh xoa dịu đã tốt hơn nhiều, không khỏi mỉm cười: "Thần lực chân chính của Ngự Ấn Phong Đô Đại Đế, thiên địa ngưng tụ âm dương nhị khí, hợp lại thành một bên trong Ngự Ấn, chính ấn có thể hoạt tử nhân, nhục bạch cốt, nghịch ấn có thể diệt sinh hồn, tru Thần Phật, lúc trước Ngự Ấn bị tách rời chôn xuống, tổng cộng có bốn mảnh, hai mặt âm dương bị chia ra, lại chia nhỏ thành bốn mảnh hai âm hai dương."

Năm đó ở trước khi chính thần rời đi, bổ Ngự Ấn này ra là Tạ Kỳ Liên, thế nên cậu cực kỳ rõ ràng.

"Trong chư thiên tinh thần, Bắc Đẩu chủ sinh cơ, Nam Đẩu chủ tử diệt, thế nên mặt âm của Ngự Ấn chôn ở hai hướng Bắc Đẩu chỉ về, mảnh vỡ mặt dương lại chôn trên đỉnh núi Nam Đẩu chiếu rọi." Tạ Kỳ Liên trình bày cẩn thận, "Lấy đây tạo thành bốn góc, đại địa sẽ hóa thành một cái Ngự Ấn khuếch đại âm dương điều hòa."

"Mảnh vỡ Ngự Ấn có thể trấn tứ phương, nếu như bị đào ra đặt trong trường quay của một đoàn phim nhỏ, vậy mọi thứ sống dậy quả thật cũng là hợp tình hợp lý." Tần Phong gật đầu, "Nhưng, bất cẩn để người sống nhìn thấy, cũng thật là vướng tay vướng chân —— nó có phải là người giấy không?"

Anh bỗng nhiên giơ ngón tay lên chỉ ——— trước cửa sổ có một cái bóng đen thùi loạng choà loạng choạng, bị ánh trăng rọi qua, để lộ cánh tay phờ phạc trắng bệch.

Tần Phong đếm một cái, tự xác nhận: "Ừm, là phòng của tôi."

Bọn họ lập tức từ cửa sổ bay vào phòng, nhìn thấy Mưu Tư Dương đã tỉnh rồi, đang ngơ ngác ngồi trên giường, trước mặt cậu ta có một con Ngọc Kỳ Lân khổng lồ, đang nằm dưới đất vểnh đuôi, điên cuồng dùng móng vuốt quào cái gì.

Một cô gái đứng trên bàn, tay giơ cây bút laser, lúc ẩn lúc hiện dưới nền đất.

"Lily?" Tần Phong sững sờ, "Cậu tới đây lúc nào vậy?"

Đới Mộng Viện vừa ném bút laser, vừa trả lời: "Tiểu Mễ có thể truyền tống tôi đi khắp khu trực thuộc, chỉ cần có định vị, mỗi ngày truyền tống được ba lần, tôi rượt theo định vị trên WeChat của cậu đấy."

Tiểu Mễ...

Tạ Kỳ Liên và Tần Phong lộ ra vẻ vi diệu giống hệt nhau, nhìn con Kỳ Lân đang chổng mông điên cuồng quào giấy.

Bút laser bị tắt đi, Kỳ Lân không còn điên cuồng như vậy nữa, nó dùng móng vuốt tiếp tục ưu nhã quào hai cái, sau đó đẩy đống giấy tinh tế ấy tới dưới chân Đới Mộng Viện, kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Đới Mộng Viện rất tự nhiên thò tay gãi cằm Kỳ Lân.

Nửa đêm về sau không có người giấy tới nữa, nhưng Mưu Tư Dương không dám ngủ tiếp, vẫn luôn quấn lấy Đới Mộng Viện đã cứu mình hai lần, lần đầu tiên được cứu cậu ta bị bóp cổ đến ngắc ngoải, nên không thấy rõ Đới Mộng Viện, lần này thấy rõ rồi, trên mặt toàn là sùng bái, bám dính lấy cô không buông.

Ngọc Kỳ Lân hình như rất giận, há mồm nuốt cái đầu Mưu Tư Dương thò qua vào.

"Tiểu Mễ, không được cắn lung tung!" Đới Mộng Viện vỗ đầu Kỳ Lân một cái, Kỳ Lân thấy oan lắm, liếm răng nanh trong miệng, sau đó gào gừ một tiếng, thu nhỏ lại thành cỡ ngón cái ban đầu, nhảy lên vai Đới Mộng Viện, thuận theo cổ cô tuột xuống, cắn lấy sợi dây chuyền trên cổ, treo mình ở đó làm một cái mặt dây, trừng Mưu Tư Dương một cái, rồi mới nhắm mắt lại bất mãn ngủ.

"Cô lại có thể hoà thuận ở chung với thằng nhóc này thế à." Tạ Kỳ Liên không nhịn được thò tay qua chọc chọc đầu Tiểu Kỳ Lân, Tiểu Kỳ Lân mở mắt ra nhe răng, liếc thấy dĩ nhiên là Tạ Kỳ Liên, hàm răng đã đụng tới đầu ngón tay của cậu lập tức rụt về, ngoan ngoãn cuộn mình lại, hệt như một cái mặt dây chuyền ôn nhu vô hại, không hề biết cử động.

Đới Mộng Viện vuốt ve Tiểu Kỳ Lân đã bị doạ cứng người, cười nói: "Dạ, Ngọc Kỳ Lân này không có lông, có thể lớn có thể nhỏ, xúc giác cũng không tệ, tôi rất thích mèo, lại có chút dị ứng với lông mèo, nuôi nó rồi thấy thích lắm!"

—— chả trách gọi Kỳ Lân là Tiểu Mễ.

Dương khí thuần túy trong phạm vi phim trường quá nồng, hai giờ sau ảnh selfie của ông anh di vật văn hóa đã tới, thi thể trong hình biến trở lại thành xác ướp màu nâu đậm, ảnh hưởng dương khí mang đến sau khi rời khỏi phạm vi này rất nhanh đã biến mất, bởi vậy Tạ Kỳ Liên gần như khẳng định, đây là hiệu quả đến từ mặt dương không hoàn chỉnh của mảnh vỡ Ngự Ấn Phong Đô.

"Hiện tại chỉ cần nghĩ cách tìm ra nó, mảnh vỡ có thể hóa thành bất cứ hình thái nào, nó sẽ không giữ nguyên vẻ ngoài của mình." Tạ Kỳ Liên than nhẹ, "Pháp khí của thượng thần không dễ bị lột trần như vậy, mặc dù là anh và tôi, cũng phải phí chút công phu mới có thể khiến nó chân chính tán thành."

Mảnh vỡ bọn họ thu hồi ở chỗ quan tài đá của quỷ đại quan khu mộ cổ là một mảnh mặt âm, tên ác quỷ đó tuyệt đối không phải cơ duyên xảo hợp tìm được nó, các Bất Lương Nhân đi theo hắn lâu như vậy, cũng chưa từng thấy hắn cầm mảnh vỡ thi pháp, là Giang Thận và Phương Hiểu Niên dùng sức mạnh của Sinh Tử Bộ, tìm từng tấc đất một, cuối cùng mới đào được mảnh vỡ ẩn núp trong nhà của quỷ đại quan —— ngụy trang thành một cái ngói úp không hề bắt mắt trên mái hiên.

"Dù cho chữ nghĩa trung nhị trên người nó là cậu thiết kế, mảnh vỡ của nó vẫn xuất hiện cái nào, thử thách cậu cái đó à?" Rõ ràng Tần Phong đã rất không vui rồi, lông mày bén nhọn khóa lại với nhau, nếu có âm sai nào ở đây, phỏng chừng sẽ lãng tai nghe được câu "Phế vật, kéo ra ngoài tăng cường huấn luyện!".

Nét mặt của Tạ Kỳ Liên có chút biến ảo không ngừng, cậu đè thấp giọng trả lời: "Tôi cũng không có điểm đặc biệt gì. Ngự Ấn bị phong tồn hơn 300 năm, nó vốn nên an ổn trấn thủ âm dương tứ phía, giờ lại... Ngự Ấn đã 300 năm rồi chưa tiếp xúc với Tư Âm Quỷ Tiên, lần này bị bức ra, nói thế nào cũng phải xác định chúng ta vẫn xứng đáng với tư chức của mình đã chứ."

Hơn nữa Tạ Kỳ Liên cũng có nói, ai biết lúc trước Vô Thường bị tình yêu bò bùa mê thuốc lú rốt cuộc bị hôn quân lợi dụng, đã làm bao nhiêu chuyện mờ ám mà Tạ Kỳ Liên không biết chứ?

Mặt âm lần trước bị lột da xong đã xác nhận chắc chắn là có tiền nhậm Hắc Vô Thường tham dự, mặc dù không biết lúc trước cậu ta muốn dùng mảnh vỡ này làm gì, nhưng kể từ đó, mảnh vỡ Ngự Ấn Phong Đô sinh ra không tín nhiệm đối với đương nhiệm Vô Thường, hình như cũng không quá bất ngờ.

Tần Phong nói: "Các Bất Lương Nhân từng nói, quỷ đại quan có được mảnh vỡ này là do có kẻ chỉ điểm, cậu có cho rằng sau lưng mảnh vỡ này, cũng là có kẻ điều khiển không?"

"Tôi không tin trùng hợp vô duyên vô cớ, sau lưng tất cả kết quả tất nhiên là có kẻ làm ra." Tạ Kỳ Liên trả lời.

"Khéo quá, tôi cũng cho là thế." Tần Phong gật đầu, "Lily, cậu bảo Tiểu Mễ đi tìm một chỗ, giám sát cả đoàn phim, theo dõi mọi người ra vào, tôi muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào núp sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, đào mảnh vỡ Ngự Ấn ra là có mục đích gì —— tôi không cảm thấy hắn là một học giả khảo cổ đang đào đồ sưu tập."

Thiên Đạo không cho bất cứ tin tức gì, nhưng một mảnh Ngự Ấn đã bị đào ra, điểm này chỉ có thể nói rõ —— có kẻ che mắt thiên cơ.

Tần Phong than thở vỗ Tạ Kỳ Liên: "Thiên Đạo thật là quá vô dụng, sao chúng ta không thể đổi một cái chứ."

Tạ Kỳ Liên nặng nề trả lời: "Đổi không được, nó là lũng đoạn ác tính, chỉ có độc đinh không có chi nhánh, cho nên không có sợ hãi."

Đương nhiệm Hắc Vô Thường không hề khách khí, chỉ lên trên đầu: "Thật vô dụng."

Ầm ầm, mây đen đêm hè nói tới là tới, hơn nữa trong cụm mây đen đó còn lóe lên một tia sét, rơi xuống hai giọt nước mưa.

—— Thiên Đạo... có lẽ là bị mắng khóc.

Vị trí theo dõi Kỳ Lân Tiểu Mễ tìm được rất tuyệt, nó lại phình to ra, kế nghênh ngang tới trước cửa khách sạn, dùng móng vuốt vỗ con sư tử đá ngồi ở đó, sư tử đá bỗng nhiên giật mình, cong đuôi xoay người bỏ chạy, Tiểu Mễ phủi lớp bụi không hề tồn tại trên bệ đi, tự ngồi lên đó, trợn tròn mắt, thay đổi ngoại hình một xíu, liền biến thành một con sư tử đá hoàn mỹ.

"Tiểu Mễ giỏi quá." Đới Mộng Viện làm một con sen vừa nhậm chức, là miêu nô tiêu chuẩn, chạy lại gần khen một tăng, Ngọc Kỳ Lân đắc ý đến độ sắp giấu không được đuôi lắc lư lên rồi.

Sáng hôm sau vốn là có cảnh quay của Tần Phong, tuy rằng Tần Phong vào đoàn phim này không phải thật sự muốn vào showbiz, nhưng ngoài mặt tuyệt đối không thể lộ ra, anh vẫn phải chuyên nghiệp hoàn thành công tác đóng phim. Cũng may chỉ cần bản sắc biểu diễn, lời kịch của vai diễn tổng tài cao lãnh anh đóng không nhiều, nhìn hai ba lần là nhớ, dù gì cũng còn có Tạ Kỳ Liên ẩn thân bên cạnh nhắc bài cho.

Ngay khi Tần Phong chuẩn bị sẵn sàng, đoàn phim bỗng nhiên báo với anh có thay đổi lâm thời, cả đoàn nghỉ nửa ngày.

Nhân viên công tác báo xong liền chạy, không hề giải thích, Tần Phong và Tạ Kỳ Liên im lặng nhìn nhau, Tần Phong thở dài, tìm một cái toilet, cởi thi thể ra, cùng Tạ Kỳ Liên bay đi kiểm tra tình huống.

Mấy thợ quay phim đang tụ tập lại thấp giọng nói chuyện với nhau.

"Xuỵt... vào đoàn ngày đầu tiên tôi đã thấy không đúng rồi..."

"Phải đó, ống kính của tôi luôn có bóng mờ..."

"Nhưng hôm nay cũng thật đáng sợ, dây cáp đột nhiên đứt, may là nữ diễn viên đó té xuống đệm..."

Một thợ quay phim không có ở hiện trường trố mắt ngoác mồm: "Sự cố dây cáp... Không đúng, đây không phải là phim thần tượng đô thị à, phim thần tượng đô thị còn xài dây cáp?"

"Đó mới là điều kinh khủng nhất, đạo diễn đột nhiên bảo lên cáp, mọi người chỉ có thể làm theo, diễn viên đó lên rồi bất cẩn té xuống, lúc này, đạo diễn lại tới, hỏi mọi người đang làm gì thế —— rõ ràng chính cô ta bảo nữ diễn viên lên cáp! Sau đó mọi người hỏi lại, đạo diễn cũng bối rối, vừa nãy đạo diễn không hề có mặt ở phim trường, thầy Bạch Liên Hoa hữu tình làm khách mời đã tới, đạo diễn đi đón thầy ấy!"

"Đệch mợ nó, vậy kẻ bảo lên cáp rốt cuộc là... cái gì!" Một thợ quay phim khác thấp giọng kinh ngạc thốt lên.

"Không biết... không tìm được. Tôi không thấy ai cả, trợ lý và thợ dây cáp lại quả quyết là đạo diễn bảo thế..."

...

Bình Luận (0)
Comment