Cửu công chúa và Kim Phi có thể thuận lợi đổi được ngựa chiến từ tay của người dân, Chu Du Đạt là người có công lớn nhất.
Vì Hàn Phong đã đồng ý đổi năm lượng bạc lấy một con ngựa, kết quả khi đến mương Lão Quát, người của thương hội lại nói muốn dùng lương thực và vải vóc để đổi.
Kim Phi rất nổi tiếng ở Kim Xuyên và kinh thành. Nhưng ở Tây Xuyên lại có rất ít người biết đến.
Suy nghĩ đầu tiên của mọi người là Hàn Phong đã lừa bọn họ.
May mà có Chu Du Đạt đứng ra đảm bảo.
Người dân không tin thương hội Kim Xuyên, thậm chí còn không tin Cửu công chúa. Nhưng bọn họ gần như đều biết đến danh tiếng tốt của nhà họ Chu.
Chu Du Đạt lấy nhà cũ và ruộng đất của mình ra để bảo đảm cho Kim Phi và Cửu công chúa, người dân mới đồng ý trao đổi.
Nghe nói Chu Du Đạt gần đây rất bận rộn. Sự xuất hiện của hẳn ở đây, khiến cho Kim Phi có phần bất ngờ.
Đang định qua bên đó chào hỏi Chu Du Đạt, thì công tử ăn mặc lộng lãy dẫn cận vệ chặn Kim Phi lại.
“Ngươi chính là Nam tước Thanh Thủy Kim Phi đúng không? Còn rất phô trương đấy!”
Công tử ăn mặc lộng lẫy liếc nhìn đội nhân viên ống ở phía sau, trong mắt tràn đầy sự khinh thường: “Sao, tiêu cục Trấn Viễn các ngươi còn muốn ra tay với ta sao?”
Mặc dù tên này ăn chơi ngang ngược, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Lời đầu tiên chính là định nghĩa thân phận của Kim Phi là một tiêu cục.
Tiêu cục là tổ chức dân gian trong khi đó quân Hùng Vũ lại là quân đội chính thức. Theo luật lệ của Đại Khang, nếu bên phía quân đội cần, thì có quyền trưng dụng vật tư của người dân.
Bao gồm cả tiêu cục.
Bắng cách này, hẳn ta đã tìm ra được một lý do chính đáng cho sự ăn cướp trắng trợn của mình.
Dựa vào danh nghĩa này, cho dù chiến đội áo giáp đen của Kim Phi có lợi hại đến đâu, cũng không dám ra tay với hẳn ta. Nếu không sẽ băng nghĩa với tạo phản.
Đây cũng chính là lý do khiến cho Tiết Hành Lư có tự tin dám tới dốc Đại Mãng kiếm chuyện.
'Thấy Kim Phi không để ý tới mình, Tiết Hành Phi có phần tức giận nói: “Quân Hùng Vũ chúng ta có nhiệm vụ, cần ngựa chiến. Những ngựa chiến này được bọn ta trưng dụng cả rồi! Ngươi cho người đi chuẩn bị cỏ cho ngựa chiến, phải chuẩn bị ít nhất trong vòng một tháng!”
Dứt lời, Cửu công chúa ở phía sau lập tức phẫn nộ: “Tiết Hành Lư, ngươi đừng có mà quá đáng!”
Đã cướp trắng trợn ngựa chiến thì thôi đi, lại còn bắt Kim Phi đi chuẩn bị cỏ.
Làm như vậy thì chẳng khác nào đi ngủ với vợ của người khác, còn yêu cầu người ta chuẩn bị giường, đứng ở bên cạnh quạt.
Đây đã không còn là khiêu khích nữa rồi, rõ ràng là đang làm nhục Kim Phi.
“Ôi, công chúa điện hạ cũng ở đây à?”
Tiết Hành Lư giả bộ như lúc này mới nhìn thấy Cửu công chúa, tùy tiện chắp tay một cái, xem như chào hỏi.
Kim Phi đoán không sai, Tiết Hành Lư quả thực không coi Cửu công chúa ra gì.
Khi còn ở kinh thành, nhiều người đều lấy Cửu công chúa ra để so sánh với Hoàng Thái tử.
Cửu công chúa muốn năng lực có năng lực, muốn thủ đoạn có thủ đoạn. Hào quang của Hoàng Thái tử đều bị cô ấy che lấp hết rồi.
Rất nhiều đại thần còn lén nói rằng Thái tử đến cả đàn bà cũng không bằng. So với Cửu công chúa thì quá mức tâm thường.
Họa vô đơn chí là vậy, mấy năm trước Hoàng Thái tử còn dẫn mấy tên công tử đi thanh lâu làm loạn, bị người ta nhận ra.
Đường đường là Thái tử, vậy mà lại dạo chơi ở chốn thanh lâu, cảnh tượng lại còn vô cùng kinh khủng...
Việc này rất nhanh đã trở thành chủ đề nóng ở kinh thành, thể diện hoàng thất mất sạch.
Trần Cát vì thế mà nổi trận lôi đình, không chỉ cấm túc Thái tử ba tháng, mà còn đuổi hết mấy tên công tử đi cùng Thái tử tới thanh lâu ra khỏi kinh thành.
Thái tử bèn nhân cơ hội đó sắp xếp Tiết Hành Lư tới Tây Xuyên.
Tây Xuyên vốn là địa bàn của nhà họ Khánh, mà nhà họ Khánh lại qua lại thân thiết với Tam hoàng tử.
Không hề nói rằng Thái tử nhất định là người kế thừa hoàng vị.
Sau khi chuyện ở thanh lâu xảy ra, đã có không ít đại thần thượng tấu lên Hoàng Đế. Nói Thái tử vô đức, yêu cầu phế truất ngôi vị, lập lại Thái tử.
Tam hoàng tử chính là đối thủ lớn nhất của hẳn.
Thái tử phái Tiết Hành Lư tới Tây Xuyên, thực ra cũng không có mục đích gì. Chỉ là để tới để giám sát Khánh Hâm Nghiêu, thuận tiện phá đám anh ta mà thôi.