Chuyện thu xếp cho bá tánh, luôn do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu phụ trách.
Chu Du Đạt tới tìm Kim Phi nhờ hỗ trợ, chẳng khác nào đánh vào mặt Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
Nếu có biện pháp khác, Chu Du Đạt cũng không muốn như vậy.
Chỉ là bây giờ anh ta không còn cách nào nữa.
Nếu không phải Kim Phi phát lương thực và vải vóc cho bá tánh, cũng không biết có bao nhiêu người chết đói rồi.
Hiện tại trời càng ngày càng lạnh, nếu thật sự không giải quyết được vấn đề nơi ở, sẽ có rất nhiều bá tánh không sống qua mùa đông này được!
Dù sao Chu Du Đạt không còn tiền đồ nữa, vì những người bạn cùng sống cùng chết, anh ta không thiết bất cứ giá nào nữa.
Cho dù có vì thế mà đắc tội với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
“Tiến sinh, chuyện này hơi phức tạp...”
Cửu công chúa nhìn ánh mắt thất vọng của Kim Phi, thế mà lại vô thức hoảng hốt một chút.
Đây là chuyện trước giờ cô ấy chưa gặp qua. Cho dù đối mặt với Trấn Cát, cô ấy cũng có thể giữ vững sự bình tĩnh, nhưng bây giờ đối mặt với lời chất vấn của Kim Phi, thế mà cô ấy không biết trả lời như thế nào.
“Có gì phức tạp?”
Kim Phi cười lạnh nói: “Đơn giản là tiền tài lương thực cứu tế, bị cắt xén hết tầng này lớp khác, điện hạ muốn đấu trí đấu dũng với quan viên các cấp, cần thời gian, phải không?”
Cửu công chúa nghe vậy, rất kinh ngạc.
Cho tới nay, cô ấy đều cảm thấy Kim Phi không hiểu chuyện triều chính lắm, bây giờ mới phát hiện, Kim Phi không chỉ hiểu, mà còn nhìn rất rõ ràng.
Vừa mở miệng đã nói ra bản chất sự việc.
Sau khi kinh ngạc, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia vui sướng.
Cô ấy khom người hành lễ với Kim Phi: “Văn Nhi và Hâm Nghiêu ca ca nghĩ mọi biện pháp, đều bó tay không có ý tưởng nào, nếu tiên sinh có cách hay, xin chỉ dạy!”
Gần đây cô ấy và Khánh Hâm Nghiêu đều bị chuyện này làm cho đau đầu vô cùng.
Từ sau khi quen biết Kim Phi, Kim Phi có thể thường xuyên nói ra một số quan điểm ngoài dự đoán.
Lúc vừa nghe được, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có phần đại nghịch bất đạo, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất tốt nhất.
“Ta có biện pháp hay, cũng không biết điện hạ dám dùng không?” Kim Phi cười khẩy nói.
“Mời tiên sinh nói!” Cửu công chúa lại hành lễ lần nữa. “Tác phong uy tín của quan lại Đại Khang là một cuộn chỉ rối, chờ người dọn sạch xử lí các mớ hỗn độn, chu toàn mọi nơi, bá tánh đã sớm bị chết rét chết đói rồi!”
Kim Phi nói: “Triệu chứng nặng cần dùng thuốc mạnh, biện pháp tốt nhất đối phó là chặt đi! Nếu điện hạ coi trọng bá tánh, như coi trọng ngựa chiến, ai dám duõi tay thì băm, ta cho rằng điện hạ có thể thu xếp cho bá tánh hẳn hoi rồi!”
“Thế này..."
Cửu công chúa muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy không có lời nào để nói.
Suy nghĩ một chút, mới cười khổ ni 'Tiên sinh nói có lí, làm sao Văn Nhi lại không biết, nhưng Văn Nhi cũng không có biện pháp, Tây Xuyên là thủ phủ của Xuyên Thục, trừ Hâm Nghiêu ca ca, các kẻ quyền quý lớn đều có người ở đây, nếu cưỡng ép dọn sạch, sẽ khiến triều đình chấn động!”
“Vậy khi điện hạ bảo vệ ngựa chiến, tại sao không sợ triều đình chấn động?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, ngựa chiến là kho báu của đất nước, liên lụy tới vận mệnh quốc gia...”
Cửu công chúa còn chưa nói xong, đã bị Kim Phi đánh gấy.
“Điện hạ, người cảm thấy vận mệnh quốc gia là ngựa chiến à?”
Kim Phi cười, cười rất bi ai: “Điện hạ, xét thấy chúng ta quen biết bao lâu nay, ta nói cho người, vận mệnh quốc gia là gì"
“Vận mệnh quốc gia là bá tánh!” “Vận mệnh quốc gia là bá tánh!”
“Quân là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!”
“Lấy dân làm gốc, bá tánh có thể ăn no, có thể mặc ấm, có đất cày, có việc làm, có tiền tiêu, tất nhiên sẽ ủng hộ người, vận mệnh quốc gia Đại Khang tất nhiên cũng hưng thịnh!”
“Ngược lại, bá tánh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhiều thế hệ trẻ em làm nô làm tì, không nhìn thấy hy vọng, còn ai đi theo người? Không có bá tánh ủng hộ các người, người muốn nhiều ngựa chiến hơn thì có lợi gì?”
Ngày thường Kim Phi ít khi nói tới chuyện triều chính, nhưng hôm nay thật sự bị tức giận, không nhịn được phải nói cho thoải mái.
Cửu công chúa nghe xong hoàn toàn choáng váng, trong miệng cứ nhắc mãi: “Lấy dân làm gốc... Nước có thể đẩy. thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền...”