“Ơ kìa, các ngươi đang làm gì vậy?”
Kim Phi muốn đưa tay kéo mấy vũ nương lên, nhưng cảm thấy không thích hợp.
Trong lúc nhất thời tay chân y hơi luống cuống.
“Ta nói cho các ngươi biết, Kim tiên sinh không chỉ là quý tộc, mà còn là tài tử sỉ tình, các ngươi đều là người biết chữ, hẳn là đã đọc Tây Xuyên Hoa, nghe đến tên Tiểu Bắc rồi nhỉ?”
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Bài thơ đó do chính tiên sinh này. làm, hơn nữa Kim tiên sinh còn cưới Tiểu Bắc cô nương về nhà, bây giờ Tiểu Bäảc cô nương rất lợi hại, toàn bộ thương hội
Kim Xuyên đều thuộc về cô ấy quản lý.”
Ban đầu các vũ nương muốn đi theo Kim Phi, nhưng sau khi nghe Khánh Hâm Nghiêu nói vậy, hai mắt vì kích động mà sáng lên.
Bách tính ở Tây Xuyên có thể không biết Kim Phi, nhưng bọn họ đều xuất thân thanh lâu, đã nghe về chuyện của Đường Tiểu Bắc và Kim Phi.
Đường Tiểu Bắc là một cô nương truyền kỳ ở thanh lâu, là mục tiêu mơ ước của mọi cô nương ở thanh lâu.
Ngay cả những cô nương được Đường Tiểu Bắc mua về làm nữ chưởng quầy, cũng trở thành đối tượng hâm mộ của các cô gái thanh lâu.
Bây giờ xà phòng được sử dụng rộng rãi ở thanh lâu Tây Xuyên, trong mắt bọn họ tú bà cực kỳ đáng sợ, khi đến trước mặt nữ chưởng quầy, cũng biến thành chim cút, nói toàn lời hay, để mua chút xà phòng thơm.
Các cô ấy không mong ước xa vời có vận may như Đường Tiểu Bắc, cũng không đòi hỏi có thể trở thành nữ chưởng quầy, chỉ cần Kim Phi chịu thu nhận bọn họ, dù Kim Phi để bọn họ. làm nha hoàn ấm giường, bọn họ cũng chấp nhận.
Dù thế nào đi nữa, vẫn tốt hơn là bị đuổi về Lầu Hàm Hương.
“Tiên sinh, xin ngài giữ bọn ta lại? Bọn ta nhất định sẽ hết lòng phục vụ ngài!”
“Tiên sinh, bọn ta biết rất nhiều thứ, nhất định sẽ làm ngài hài lòng!”
“Tiên sinh...”
Một đám người khấu đầu vái lạy, rối rít cầu xin Kim Phi thu nhận.
Kim Phi vốn mềm lòng, bây giờ lại có một đám nữ nhân yếu đuối cầu khẩn, không nỡ mở miệng từ chối.
Y không thể làm gì khác ngoài gật đầu đồng ý: “Được rồi, đừng dập đầu nữa, đứng lên hết đi, đi cùng ta!”
“Cảm ơn tiên sinh!” Cả đám đều hưng phấn, lần lượt đứng dậy.
“Tiên sinh, ngày mai ta sẽ cho người sang tên khế ước của bọn họ, rồi đưa qua cho ngài.”
Khánh Hâm Nghiêu cười nói.
“Không cần sang tên ta, đổi thành dân tự do là được” Kim Phi xua tay nói.
Ý định ban đầu của y là giải thoát cho những cô nương này, nhưng ai ngờ mấy cô nương này vừa nghe xong, đã bị dọa tái mặt, tiếp tục quỳ xuống.
“Tiên sinh, xin ngài đừng vứt bỏ bọn ta!”
Các cô nương van xin.
Có người lo lắng đến mức rơi cả nước mắt.
“Ai nói ta muốn vứt bỏ các ngươi...”
Kim Phi nói xong lời này, lập tức cảm thấy không đúng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, sao nói mình vứt bỏ các cô ấy chứ?
Người không hiểu nghe thấy, còn tưởng y là kẻ cặn bã bạc tình bội nghĩa.
“Ta không vứt bỏ các ngươi, mà ta muốn trả tự do cho các ngươi.”
Kim Phi đành phải giải thích: “Từ giờ trở đi, các ngươi không còn là gái thanh lâu, cũng không phải nha hoàn nhà ai cả, các ngươi tự do, muốn đi đâu thì đi đi!”
“Tiên sinh, bọn nô tỳ không muốn tự do, chỉ muốn đi theo tiên sinh, hầu hạ tiên sinh!”
Cô nương dẫn đầu nói: “Bọn ta không biết gì cả, chỉ biết múa, biết phục vụ người, nếu tiên sinh không muốn bọn ta, bọn ta... bọn ta không còn đường sống.