“Lão Hàn, ngươi có năng lực phết nhỉ, bà dì của người ta ngươi còn có thể lặng lẽ thu vào tay.”
Đại Lưu đấm một đấm vào ngực Hàn Phong. “Thực ra có thể chấp nhận được, Chu tiên sinh muốn làm huynh đệ với ngươi, ngươi lại muốn là chú của anh ta!” Kim Phi cũng cười: “Là anh ta gọi chú chứ?”
“Gọi gì không quan trọng, dù sao cũng kém hai bậc.” Đại Lưu cười lớn: “Lão Hàn, Chu tiên sinh biết chuyện này không?”
“Ta... Ta và Lăng Vân chưa nói với anh ta...” Hàn Phong. ngượng ngùng trả lời.
“Huynh đệ, bảo trọng!” Kim Phi vỗ vai Hàn Phong: “Lúc Chu tiên sinh cầm đao chém ngươi, nhớ chạy nhanh hơn chút!”
“Haha, huynh đệ trở thành chú... Ta hơi mong chờ phản ứng lúc Chu tiên sinh biết chuyện này.”
Đại Lưu ôm bụng cười đến đứng không vững: “Không được, không được, để ta cười một lúc đã”
Thanh Diên cũng cười đến híp mắt lại.
Trần Văn Viễn cười mấy tiếng, hỏi: “Hàn tráng sĩ, vị Chu... Cô nương này bao nhiêu tuổi?”
Đại Lưu đang ôm bụng cười, không thể cười được nữa: “Đúng vậy, Lão Hàn, ánh mắt của ngươi khá đặc biệt...”
Hai mắt Thanh Diên đột nhiên mở to, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.
Giống như tránh xa biến thái vậy.
“Mắt Lão Hàn không đến nỗi nào đâu, vị Thạch cô nương này chắc chắn không quá lớn tuổi.” Kim Phi xua tay nói.
“Đại nhân, vẫn là ngài thông minh, Lăng Vân năm nay chỉ mới mười bảy tuổi.”
Hàn Phong nói: “Cô ấy ấy và bà của Chu tiên sinh chỉ là cùng tổ tiên, không phải bà dì ruột của anh ta.”
“Không chỉ đơn giản là cùng tổ tiên chứ?”
Kim Phi nheo mắt hỏi: “Vị Thạch cô nương này và bà của Chu tiên sinh đã ngoài năm đời chưa?”
“Chưa... Chưa...” Hàn Phong läc đầu.
“Này, còn chưa ngoài năm đời mà còn nói không phải bà dì ruột?” Đại Lưu trừng mắt hỏi.
Thành thân trong tộc cũng có sự khác biệt về khoảng cách giữa các thành viên.
Một số có cùng ông nội, một số có cùng tổ tiên.
Cái gọi là ngoài năm đời, chính là hai người có cùng một tổ tiên từ năm đời trở lên.
Ví dụ như Hàn Phong nói Thạch Lăng Vân và bà Chu Du Đạt là họ hàng ruột thịt ở đời thứ năm, điều đó có nghĩa ông nội Thạch Lăng Vân và ông nội bà Chu Du Đạt hẳn là anh em ruột.
Ít nhất cũng là anh em họ.
Điều này rất thường gặp ở thời phong kiến.
Nhiều đàn ông thuộc gia đình giàu có đều có chắt lấy những cô gái nhỏ tuổi làm vợ lẽ.
Vợ lẽ này sinh con dù tuổi còn trẻ nhưng bối phận vẫn rất cao.
Như Tấn vương và Cửu công chúa bằng tuổi nhau, nhưng Tấn vương lại là chú của Cửu công chúa.
Thạch Lăng Vân và bà của Chu Du Đạt chắc cũng là trường hợp này.
“Vậy cũng không thể làm gì được, Lăng Vân là một cô gái tốt, ban đầu tiên sinh thảo luận về việc thêm một nhân vật như vậy, ta nghĩ đến cô ấy ấy đầu tiên.”
Hàn Phong nói: “Lăng Vân được giáo dục rất tốt, biết lý lẽ, thật ra khi ở trại tù binh, giúp được rất nhiều việc, trong trận chiến tranh đoạt trại ngựa, cô ấy ấy còn giết được một ky binh”
“Nói vậy, ta và Trần công tử tạo nhân vật này cũng coi như chó ngáp phải ruồi nhỉ?”
Kim Phi sửng sốt: “Khó trách lúc ta tìm ngươi thương lượng, thấy vẻ mặt ngươi không đúng lắm, thì ra là thật sự biết một nữ anh hùng như vậy!”
Thông tin vai chính trong kịch võ đài, đều do Hàn Phong cung cấp.
Lúc ấy Kim Phi còn cho rẵng Hàn Phong cũng có tài viết chuyện, bây giờ mới biết, thì ra là anh ta biết nguyên mẫu.
“Coi là vậy đi, chỉ là tính tình Lăng Vân cứng cỏi, cô ấy ấy không muốn tự sát, mà từ sớm đã muốn làm nhân viên hộ tống nữ”
Hàn Phong nói: “Ta... Ta muốn cưới cô ấy ấy! Nhân dịp hôm nay, muốn hỏi ý kiến của tiên sinh.”
“Chuyện của hai người các ngươi, hỏi ta làm gì?”
Kim Phi nói: “Chỉ cần ngươi sẵn lòng, cô nương nhà người