"Sắp xếp cái gì?" Kim Phi tò mò hỏi.
Đường trưởng xưởng nghe ngóng trước tuyến đường đến kinh thành của nhà họ Chu, sau đó sai người báo cho thổ phi...”
Mãn Thương nói xong, lo läng nhìn Kim Phi một cái, lại nhìn mắt xung quanh, xác nhận quanh đó không có người ngoài, mới tiếp tục nói:
"Thổ phỉ nghe nói có hiệu buôn lớn, tập hợp mấy ngàn đội ngũ, lúc ta đi, nghe nói nhà họ Chu thiệt hại nặng nề, không chỉ bị thổ phỉ cướp hết vải mới đi, hai người con trai của Chu Trường. Lâm phái đi giao hàng, cũng bị thổ phỉ giết chết, giờ Chu Trường Lâm chỉ còn lại một đứa con trai ngốc nghếch còn sống."
Nghe đâu Chu Trường Lâm vì thu mua vải, bạc trong nhà mình đều dùng hết, còn mượn không ít tiền, đoán chừng bây giờ chủ nợ đã tìm đến tận cửa.
Sau này khi Kim Phi về làng Tây Hà cũng sẽ biết những chuyện này nên Mãn Thương thẳng thắn kể lại toàn bộ những gì mình hay.
Haizz!
Kim Phi thở dài.
Một chiêu này của Đường Đông Đông quả thực độc ác.
Của cải Chu Trường Lâm sống vất vả mấy chục năm tích lũy, coi như lân này đều toang hết.
Ba người con trai cũng chết mất hai người. Còn bị chủ nợ đòi nợ.
Số phận cuối cùng như người ta có thể tưởng tượng được.
Kim Phi biết, so với những gì Mãn Thương nói sự tình chắc chắn phức tạp hơn.
Nếu Chu Trường Lâm phái hai người con trai hộ tống vải mới, đủ thấy được ông ta rất coi trọng, lực lượng hộ vệ chắc chắn không yếu.
"Thổ phỉ cũng không phải ngốc, bình thường. sẽ không đụng đến đội buôn có chỗ dựa vững chắc rõ ràng như vậy.
Nhưng cuối cùng thổ phỉ vẫn ra tay, muốn nói sau lưng không có Đường Đông Đông thêm dầu vào lửa, Kim Phi chắc chắn không tin.
Đường Đông Đông làm thế nào, có lẽ không nói với Mãn Thương.
“Tiên sinh, huynh sẽ không tức giận chứ?”
Mãn Thương là người thật thà, lúc đó cảm thấy bản thân như tiểu nhân mách lẻo.
Anh ta muốn nói giúp cho Đường Đông Đông: "Thật ra thì Đường trưởng xưởng làm như vậy... "
"Mãn Thương, chuyện này không liên quan tới ngươi, ta không tức giận."
Kim Phi nói một câu an ủi Mãn Thương: "Thật ra thương trường cũng như chiến trường, cũng liên quan đến mạng người, chuyện này ngươi không cần quan tâm, trở về ta sẽ hỏi Đông Đông"
"Ừ, sau này tiên sinh dặn dò ta cái gì ta sẽ làm cái đó." Mãn Thương gật đầu lia lịa.
Trước kia quan hệ giữa anh ta và Đông Đông khá tốt, cũng cảm thấy Đông Đông rất hòa nhã.
Nhưng sau khi nghe Tiểu Ngọc nói về cuộc. đấu đá ngầm của Đường Đông Đông và Chu Trường Lâm, Mãn Thương mỗi lần gặp Đường Đông Đông đều có chút sợ hãi.
Xã hội này quá phức tạp, anh ta vẫn nên thật thà ở lại xưởng chế luyện luyện gang là được rồi.
"Như vậy là đủ rồi." Kim Phi cười võ vào vai Mãn Thương.
Đây cũng là nguyên nhân mà y thích Mãn Thương.
Mặc dù không quá thông minh nhưng năng. lực thực thi mạnh mẽ, cũng cực kỳ đáng tin cậy.
Nữ chưởng quầy ở phía trước dẫn đường đi tới trước một tiểu viện, đến cổng, cô ấy hành lễ với Kim Phi tỏ ý là đã đến nơi.
Kim Phi liếc nhìn tiểu viện một cái, mặc dù không lớn, nhưng tĩnh mịch trang nhã, rõ ràng là đã trải qua bài trí công phu, y gật đầu hài lòng, ra hiệu cho nữ chưởng quầy đi làm việc.
Vừa vào viện y vừa quay đầu hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?”
"Phải rồi, vẫn còn một việc khá quan trọng...
Mãn Thương nói được một nửa thì thấy bước chân của Kim Phi dừng lại.
Theo ánh mắt lướt qua của Kim Phi, anh ta nhìn mấy bóng người trong viện, lặng lẽ ngậm miệng.
Trong tiểu viện, Nhuận Nương mỉm cười đi về phía Kim Phi: "Tiên sinh!"