“Tiên sinh, ngài quá tốt bụng, chẳng hề cân nhắc tới chuyện lòng người hiểm ác.”
Cửu công chúa nói: "Nếu ngài muốn miễn giảm toàn bộ phí gửi và rút tiền thì sẽ khiến tiền trang gặp phải biến động lớn. Đến lúc đó các tiền trang khác phái người đến quấy rối, gửi tiền rút tiền liên tục cả ngày lẫn đêm thì ngài tính đối phó ra sao?”
“Cái này...” Bị hỏi như vậy, Kim Phi ngừng lại suy ngẫm. Ðó là quả là vấn đề lớn
Y vẫn bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ theo quán tính.
Rất nhiều suy nghĩ của y đều dựa trên nhận thức về xã hội ở kiếp trước. Y đã quá quen với việc sống trong thời đại công nghệ thông tin phổ biến khắp toàn cầu, phí gửi tiền, rút vô cùng thấp, khi tài khoản còn tiền gửi thì tất cả các ngân hàng đều không thu tiền phí duy trì hoạt động.
Nhưng ở Đại Khang nào có máy tính, có internet đâu, tiền trang muốn duy trì hoạt động được thì đều cần thuê người làm việc.
Phí thuê nhân công lại cao hơn so với kiếp. trước không biết bao nhiêu lần.
Thương trường cũng là chiến trường, rất nhiều thương nhân sẵn lòng sử dụng mọi thủ đoạn chỉ để đánh bại đối thủ mà thôi.
Tình huống Cửu công chúa vừa nhắc có xác suất xảy ra vô cùng lớn.
Ngươi muốn miễn phí gửi và rút tiền ư? Vậy thì bọn ta phái người tới quấy rối là được rồi.
Tìm đại mười mấy người tới xếp hàng luân phiên là quá đủ để khiến bộ máy vận hành của tiền trang của Kim Phi tê liệt.
“Điện hạ nói có lí. Đây quả là một tai hoạ ngầm lớn, là ta đã không cân nhắc chu toàn.”
Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy điện hạ nghĩ ta thu phí bao nhiêu là hợp lí?
“Tiên sinh nên thu mức phí sao cho tiền trang không phải chịu lỗ, vậy mới không để lại sơ hở cho người khác lợi dụng.”
Cửu công chúa để đũa xuống, nghiêm túc. nói: “Dĩ nhiên, ta cũng không rõ chuyện vận hành tiền trang. Điều này còn cần tiên sinh tự mình suy nghĩ”
“Điện hạ nói có lí.”
Kim Phi nâng chén trà lên về phía công chúa biểu hiện lòng cảm tạ của bản thân với cô ấy.
Cửu công chúa cũng nâng chén trà của mình lên nhấp một ngụm.
Uống một hớp trà xong, Kim Phi cẩn thận cân nhắc đề nghị của Cửu công chúa.
Những tiền trang khác ở Đại Khang đều thu phí rất cao, nên dù Kim Phi chỉ thu nửa mức phí đó hay hoàn toàn miễn phí thì đều đem lại hậu quả như nhau.
Muốn giảm phí gửi, chỉ thu một nửa thì họ sẽ tới cửa gây chuyện.
Còn nếu miễn phí hoàn toàn cũng vậy.
Hiểu được điều này, Kim Phi tính lùi chuyện
của tiền trang lại mấy ngày để tra rõ vật giá, phí thuê nhân công ở Tây Xuyên đã rồi quyết định sau.
'Tâm trạng Cửu công chúa xem chừng cũng không tệ lắm, cùng trò chuyện với Kim Phi một thời gian dài, đến tận khi sắc trời tối hẳn mới về phủ cùng Khánh Mộ Lam.
Lúc đi, cô ấy còn chưa thỏa mãn lảm.
'Từ nhỏ cô ấy đã bị trói buộc bởi những luật lệ nghiêm khắc nơi cung cấm, giờ được sống trong bầu không khí thoải mái, vô ưu vô lo này, cô ấy thấy yêu thích vô cùng.
Chỉ khi ở đây cô ấy mới có thể buông bỏ mọi phòng bị, thoải mái trò chuyện cùng mọi người.
Cũng từ cuộc trò chuyện với Cửu công chúa ngày hôm nay, Kim Phi mới hiểu thêm nhiều điều về tình hình quan trường Đại Khang, coi như y đã nhận được lợi ích không hề nhỏ.
Trở về phòng, y thấy Nhuận Nương đang cẩn thận trải giường nệm.
Cô ấy vừa làm việc vừa len lén nhìn Kim Phi.
Trước khi tới, Quan Hạ Nhi đã nhắc khéo cô ấy phải ngủ chung giường với Kim Phi, tránh cho y làm xăng làm bậy ở Tây Xuyên.
Trong mắt Quan Hiểu Nhi, kể từ ngày Đường Đông Đông cùng Nhuận Nương bước vào cửa thì họ đã là người của Kim Phi rồi. Việc ngủ cùng cũng là sớm hay muộn mà thôi.
Cô ấy không ngại Kim Phi thu nhận Nhuận Nương, nhưng lại không mong y đi thanh lâu làm chuyện bừa bãi cùng cô nương khác.