Kim Phi nhìn dòng sông trước mắt, gương mặt không rõ là vui hay buồn.
Sau vài ngày đi đường, y đã hoàn toàn bình tĩnh.
Hai bên bờ sông đều là vách đá, dễ dàng tấn công từ phía trên, chỉ cần ném đá xuống là được.
Tuy nhiên, nếu tấn công từ dưới lên trên, dù là cung nỏ hạng nặng hay xe bắn đá cũng đều rất khó khăn.
“Nơi này rất thích hợp để mai phục, tại sao trước khi đi qua đây không phái người đi dò thám?”
Kim Phi quay đầu hỏi.
“Xin thứ lỗi tiên sinh, do ta tình báo chưa đến nơi đến chốn"
Nguyên Thái Vi cúi đầu trả lời.
Cô ta là chưởng quầy Giang Nam của thương hội Kim Xuyên. Sau khi đến Giang Nam, Đường Tiểu Bắc nhận thấy năng lực của Lão Thái - người quản lí đội Chung Minh không đủ nên đã giao lại vị trí ấy cho Nguyên Thái Vi.
Nguyên Thái Vi thực sự rất có năng lực. Sau khi tiếp quản đội Chung Minh, cô ta và Đường Tiểu Bắc hợp tác vô cùng ăn ý.
Đường Tiểu Bắc thậm chí đã nghĩ đến việc đề nghị Kim Phi cho cô ta tiếp quản cả đội Chung Minh Giang Nam.
Ai ngờ Đường Tiểu Bắc còn chưa về làng Tây Hà gặp Kim Phi đã xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy.
Ngay sau khi biết tin, Nguyên Thái Vi vội vã từ nơi khác đến, vừa phái người cứu Đường Tiểu Bắc, vừa điều tra thân phận kẻ mai phục.
Hôm nay khi biết Kim Phi đích thân tới, cô ta vội vã dẫn người lên thuyền.
Nguyên Thái Vi là nữ chưởng quầy đầu tiên được Đường Tiểu Bắc chiêu mộ. Sau khi được Kim Phi huấn luyện, cũng có thể coi là khá thân thuộc, cô ta biết rõ Kim Phi ghét kẻ già mồm.
Nếu làm sai chủ động nhận lỗi, Kim Phi có lẽ sẽ cho ngươi cơ hội sửa sai. Nhưng nếu già mồm cãi cố thì chẳng còn cơ hội nào nữa.
Vậy nên dù khi Đường Tiểu Bắc bị tập kích, Nguyên Thái Vi ở thành trì cách xa hàng trăm dặm vẫn không thoái thác trách nhiệm, chủ động nhận lỗi.
Kì thực, tiêu cục Trấn Viễn đã có tiếng tăm ở Giang Nam, lũ thủy tặc, thổ phỉ không dám chặn thuyền và xe của thương hội Kim Xuyên.
Chưa kể là đội thuyền hùng hậu với mười mấy con thuyền lớn nhỏ do Đường Tiểu Bắc đích thân dẫn đầu.
Đây rõ ràng là trận mai phục có mục đích, có kế hoạch nhắm tới Đường Tiểu Bắc.
Hơn nữa kẻ địch còn không phải thổ phỉ thủy tặc thông thường mà là hơn nghìn tên thổ phỉ.
Hành động lớn như vậy chắc chắn không thể không gây ra động tĩnh gì.
Là người tiếp quản đội Chung Minh, Nguyên Thái Vi lại không thám thính ra bất kì tin tức gì, quả thực là không thể đùn đẩy trách nhiệm cho ai khác.
“Bây giờ quan trọng nhất là tìm được Tiểu Bắc, còn chuyện trách nhiệm thì nói saul”
Kim Phi nói: “Bây giờ ta không muốn nói chuyện trách nhiệm với cô, điều ta muốn biết là lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Vâng.”
Nguyên Thái Vi vội nói: “Khi ấy thuyền phía trước đâm vào vách đá, hàng hóa trôi khắp mặt sông, mặt sông bị kẹt cứng, đội thuyền phía sau phái người thúc giục, anh em phụ trách áp
tải chỉ muốn nhanh chóng đi qua, nên... nên không thăm dò”
“Sau đó khi đội thuyền của ta đi qua thì bị mai phục, đúng không?” Kim Phi hỏi.
“Vâng” Nguyên Thái Vi gật đầu.
“Ta hiểu rồi.” Kim Phi gật đầu nhẹ.
Muốn phái người lên núi dò thám, đội thuyền nhất định phải thả neo để dừng lại.