“Trịnh tướng quân, đây là chút lòng thành của ta, hy vọng tướng quân đừng từ chối!"
Kim Phi nói xong, mở nắp hộp gỗ ra.
Nắm trong hộp là một viên châu Thủy Ngọc có kích thước băng quả trứng bồ câu.
"Kim tướng quân, đây chính là Thủy Ngọc. trong truyền thuyết sao?"
Trịnh Trì Viễn ngồi thẳng lưng, tò mò nhìn về phía châu Thủy Ngọc.
Mặc dù anh ta không thuộc về phe chủ chiến, cũng không thuộc về phe chủ hòa, nhưng có thể ngồi lên chức tướng lĩnh thủy quân, đương nhiên cũng không phải dân thường.
Ở kinh thành anh ta cũng có hậu thuẫn.
Gần đây do Lạc Lan và Đường Tiểu Bắc lan truyền thông tin nên châu Thủy Ngọc rất nổi tiếng ở kinh thành và Giang Nam, Trịnh Trì Viễn lúc trước đã nghe nói về nó nhiều lần.
Chỉ là cho tới nay vẫn chưa từng thấy.
"Đúng vậy, đây chính là Thủy Ngọc!" Kim Phi đáp: "Hơn nữa còn là Thủy Ngọc cực phẩm!"
"Kim tướng quân thật hào phóng, dễ dàng cho đi Thủy Ngọc trân quý như vậy!"
Trịnh Trì Viễn hỏi: "Viên Thủy Ngọc này ở kinh thành trị giá rất nhiều tiền đấy? Tiên sinh thật sự muốn cho ta sao?”
"Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, anh em nhân viên hộ tống đã tin tưởng Kim Phi ta, bằng lòng theo ta vào sinh ra tử, bây giờ bọn họ rơi vào tay người xấu, ta không thể không quản!"
Kim Phi vừa nói chuyện, vừa đẩy chiếc hộp về phía Trịnh Trì Viễn: "Mong Trịnh tướng quân giúp một tay."
"Chẳng trách nhân viên hộ tống ở Trấn Viễn người người đều không sợ chết, tiên sinh thật có Tình người!"
Trịnh Trì Viễn khen ngợi một tiếng, nhưng không có ý định đưa tay ra lấy hộp gõ.
Kim Phi khẽ cau mày, lại dùng tay ra hiệu cho Đại Lưu.
Đại Lưu lại lấy từ trong tay ra một chiếc hộp. gỗ đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhận lấy rồi mở hộp gỗ ra, bên trong cũng là một viên Thủy Ngọc.
Chỉ là màu sắc và độ sáng không bằng viên trước mặt.
"Kim tướng quân, ngài đang làm gì vậy?"
Trịnh Trì Viễn liên tục xua tay:"Ý ta không phải thế này”
"Trịnh tướng quân, chúng ta đều là quân nhân, ngài muốn gì, cứ việc nói thẳng là được, chỉ cần là thứ Kim Phi ta có thể cung cấp, ta nhất định sẽ cố hết sức!"
Kim Phi hơi mất kiên nhẫn
"Kim tướng quân đã nói thế, vậy ta cũng nói thẳng."
Trịnh Trì Viễn nói: "Gần đây cướp biển từ nước X đến càng ngày càng nhiều, cũng càng ngang ngược hung hãn, hơn nữa thuyền của bọn chúng chạy rất nhanh, chúng ta không thể nào. đuổi kịp, ta cần một ít cung nỏ hạng nặng và xe bản đá trên thuyền của Kim tiên sinh!"
Kim Phi kinh ngạc nhìn Trịnh Trì Viễn. Y cứ cho rằng đối phương sẽ muốn vàng bạc châu báu, không ngờ lại là muốn vũ khí để đối phó cướp biển.
Điều này đã khiến cho cái nhìn mà Kim Phi dành cho Trịnh Trì Viễn thay đổi một chút.
Kim Phi đã dám bán cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá cho Khánh Hâm Nghiêu, bây giờ cho.
thêm Trịnh Trì Viễn một ít cũng chẳng sao.
Nghĩ tới đây, Kim Phi tập trung tỉnh thần, hỏi: "Không biết Trịnh tướng quân cần bao nhiêu?”
“Trong tay ta tổng cộng có ba trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, cần một ngàn cung nỏ hạng nặng, một ngàn chiếc xe bản đá!"
Trịnh Trì Viễn mở miệng nói.
Hự!
Đại Lưu và đám người ở sau lưng Kim Phi, tất cả đều há hốc mồm.
Ánh mắt nhìn về phía Trịnh Trì Viễn cũng trở nên sắc bén.
Người này lớn giọng thật đấy!
Xem cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá là củ cà rốt chắc?
Muốn tận một nghìn chiếc!
Cả cái làng Tây Hà này gộp lại, cũng chưa chắc có nhiều đến thế.