Lão Lương quá yếu, bị thương quá nặng, thậm chí đứng còn không vững.
Đại Tráng giao Lão Lương cho đội trưởng tiểu đội 1, xoay người lao vào nhà tranh.
Đến khi anh ta đỡ nhân viên hộ tống khác ra, trên người Lão Lương đã được khoác thêm chiếc áo bông.
Sau khi đưa hai người ra ngoài, cuối cùng trong nhà tranh cũng có chỗ trống, trung đội trưởng tiểu đội một lập tức phái người đến giúp Đại Tráng.
Càng về phía sau, tốc độ cứu càng nhanh.
Mười phút sau, tất cả nhân viên hộ tống và nhân viên thương hộ đều được đưa ra ngoài.
Đại Tráng phát hiện số người đúng, trong lòng chợt thắt lại, chạy đến chỗ Lão Lương hỏi: “Những huynh đệ khác đang bị giam ở đâu?”
“Không có huynh đệ khác, những người còn sống đều ở đây!" Lão Lương yếu ớt nói.
“Những người khác chết hết rồi hả?” Hai tay Đại Tráng siết chặt, lửa giận trong mắt gần như sắp phun ra ngoài.
Theo thông tin tình báo, tổng số nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bät vào thời điểm đó vượt quá 60 người.
Nhưng ở đây chưa đầy 30 người.
Nói cách khác, ba mươi người còn lại đều đã chết.
'Thậm chí, trong số hơn 20 người còn sống, có nhiều người yếu đến mức không mở được mắt, sống được hay không còn chưa biết.
Lão Lương quấn áo bông ngồi một lúc lâu, rốt cuộc cũng tỉnh táo.
Dùng hết sức nắm lấy tay Đại Tráng: “Đại Tráng, không phải ngươi ở Tây Xuyên với tiên sinh sao? Sao lại ở đây?”
Nghe vậy, những nhân viên hộ tống khác cũng nhìn sang. Lúc nãy họ xúc động quá, nên đã quên mất chuyện này.
“Tiên sinh nghe tin các ngươi bị bắt, lập tức dẫn chúng ta đến cứu các ngươi!" Đại Tráng nói.
“Tiên sinh cũng đến ư?” Hai mắt Lão Lương đỏ lên.
“Đến, đang ở trên thuyền.”
“Thuyền? Đâu?” Lão Lương quay người nhìn xung quanh.
Lúc này, anh ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nơi họ bị giam giữ là phía sau doanh trại thủy tặc, theo lý mà nói, muốn đến được đây, nhất định phải công phá doanh trại của bọn thủy tặc trước.
Nhưng bây giờ doanh trại của bọn thủy tặc cực kỳ yên tĩnh, giống như chưa trải qua trận chiến nào.
Lão Lương dò hỏi: Leo vách đá à?”
Đại Tráng, sao ngươi đến được đây? Hỏi xong, anh ta lắc đầu: “Không đúng, nếu các ngươi leo lên vách đá, chắc chẳn sẽ không mặc áo giáp..."
“Được rồi, đừng đoán nữa, có đánh vỡ đầu ngươi, thì ngươi cũng không nghĩ ra đâu.”
Đại Tráng vỗ vai Lão Lương, đang định nói tiếp thì chợt nghe thấy tiếng còi tre vang lên trong không trung.
Tuýt Tuýt! Tuýt!..
Đại Tráng nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng không thấy gì cả.
Nhưng anh ta biết, Lão Ưng đang ẩn nấp trong bầu trời đêm.
Đây là tín hiệu báo cho anh ta biết, khinh khí cầu đã vào vị trí.
Đại Tráng vội đứng dậy, nhặt bó đuốc lên.
Tìm một vùng đất cao, dùng đuốc vẽ vòng tròn trên không trung.
Một lúc sau, ở phía xa, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một ngọn đuốc, cũng vẽ vòng tròn trên không trung.
“Tiên sinh cũng đã vào vị trí!”
Đại Tráng thấy vậy lập tức vui mừng khôn xiết, nhặt bó đuốc khác, vẫy bằng hai tay.
Đây là tín hiệu mà anh ta đã thảo luận với Kim Phi và Lão Ưng.
Biểu thị tất cả mọi người đều đã vào vị trí. “Haha, các huynh đệ, chúng ta nên ra tay rồi!”
Trong giỏ khinh khí cầu, Lão Ưng hào hứng nói: “Chúng ta sắp bay rồi, động tác nhanh chút!”
Nói xong, anh ta lấy ra một chiếc bình dầu ở trong rương. dưới chân lên, châm lửa rồi đập vỡ qua khe hở trên tấm rèm.
Bên dưới, trên mặt biển, có vài chiếc thuyền lớn nhỏ đang neo đậu.
Trong đó phía ngoài cùng của thuyền chở hàng đang lắp ráp cung nỏ hạng nặng và xe bản đá trên boong.
Mấy chiếc thuyền chở hàng này là thuyền bị bọn thủy tặc cướp từ trong tay Lão Lương.
Mà nhiệm vụ của Lão Ưng là thiêu hủy mấy chiếc thuyền chở hàng này, để tránh cho cuộc chiến sau này, thủy tặc dùng cung nỏ hạng nặng và xe bản đá uy hiếp thủy quân.
Khinh khí cầu đang bay phía trên thuyền chở hàng, bình dầu cũng vừa vặn rơi trúng boong thuyền.