Đại Lưu chạy ra ngoài lấy một chiếc hộp từ cận vệ.
Nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy Trần Lão Ngũ đang đứng ngay cửa cối xay.
Dạo gần đây Trần Lão Ngũ đang chuẩn bị xây một căn nhà cho Hồng Đào Bình ở, trong sân có vài khúc gỗ dài dùng để làm xà nhà, một vài cận vệ đang dùng mấy khúc gỗ dài để đóng thành khung gõ.
“Hồng công tử, cùng đi xem nào.”
Kim Phi mỉm cười đi ra khỏi phòng.
Hồng Đào Bình cũng rất tò mò nên nhanh chóng đuổi theo.
Lúc họ đi ra khỏi phòng, Đại Lưu vừa mới lấy một cái ròng rọc ra khỏi hộp.
Ròng rọc này không lớn, cấu tạo chủ yếu gồm có ba phần.
Bộ phận thứ nhất là ròng rọc nằm trong vỏ sắt, ở bên ngoài vỏ sắt có một cái móc.
Bộ phận thứ hai là một cái móc treo.
Bộ phận thứ ba là một chuỗi xích sắt.
Đại Lưu treo ròng rọc lên xà ngang, các cận vệ ở bên dưới dùng dây buộc chặt ròng rọc lại, sau đó đốt vài cây đuốc chiếu sáng xung quanh.
Một binh lính nữ bước tới, thuần phục kéo dây xích.
Lọc cọc lọc cọc! Cạch cạch cạch...
Ròng rọc di chuyển từng chút một theo từng cử động của binh lính nữ, cuối cùng cũng được nhấc lên khỏi mặt đất.
Việc này... Sao có thể được chứ?”
Hai mắt Hồng Đào Bình tròn xoe đầy kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Vẻ mặt của Trần Lão Ngũ cũng trông như thể vừa gặp ma.
Không có bất kỳ người nào biết rõ chiếc cối xay này nặng thế nào ngoài ông ấy.
Lúc đầu, khi vận chuyển nó từ bên ngoài đến đây, ông ấy đã huy động toàn bộ trai gái trong thôn đến giúp đỡ mới có thể tháo cối xay xuống.
Chỉ cần một binh lính nữ là có thể treo ngược nó lên rồi sao?
Còn trông có vẻ không tốn chút sức lực nào cả.
“Khó trách tiên sinh gọi nó là chiếc hồ lô thần tiên, đúng là báu vật mài!”
Hồng Đào Bình chỉ vào chiếc ròng rọc, hào hứng hỏi: “Tiên sinh, ngài tìm được báu vật này ở chỗ nào vậy?”
Rất nhiều bộ phận của thân tàu có thể tích khổng lồ, nếu không có dụng cụ nâng lên thì chỉ có thể tìm thật nhiều người di chuyển chúng từng chút một.
Tất nhiên là việc lắp ráp chúng lại vô cùng khó khăn.
Đây cũng là vấn đề nan giải nhất trong ngành đóng thuyền.
Nếu binh lính nữ có báu vật này ở trong tay, tiến độ đóng thuyền chắc chăn sẽ tăng lên rất nhiều.
Hồng Đào Bình nhìn ròng rọc, ánh mắt cũng sáng ngời.
“Ròng rọc thần tiên này chỉ là một cái tên mọi người đùa giỡn với nhau, cũng không phải thực sự xin từ các vị thần, mà là do mấy đứa nhỏ nhà ta đã làm ra đó.”
Kim Phi cười nói: “Công tử thấy thích thì cứ giữ lại đi”
Thật ra, từ lúc ở Hắc Thủy Câu, Kim Phi đã nảy ra ý tưởng làm ra một chiếc cần trục.
Nhưng vì địa hình Hắc Thủy Câu rất phức tạp, xây dựng cần trục rất khó khăn, sau đó lại bận rộn nhiều việc, lại bät được rất nhiều thổ phỉ, tạm thời không cần dùng đến cần trục nên Kim Phi mới buông bỏ việc này.