"Ta và tướng công lần này tới Đông Hải chủ yếu là để tiêu diệt thổ phỉ, không mang theo nhiều tiền, cho nên cần tổ chức một buổi đấu giá bán châu Thủy Ngọc để kiếm tiền."
Đường Tiểu Bắc nói: "Nhưng bọn ta vừa mới đến, cũng không quen biết ai, sau khi bọn ta rời đi, hy vọng công tử có thể giúp Lão Hàn liên lạc với các thương nhân giàu có ở địa phương."
Kim Phi nghe đến đây, hơi mất tự nhiên sờ mũi.
Từ sau khi Đường Tiểu Bắc tiếp quản thương hội Kim Xuyên, Kim Phi cũng chưa từng quản lý, mỗi lần cần tiền đều đến hỏi Đường Tiểu Bắc.
Lần nào Đường Tiểu Bắc cũng có thể đưa đủ cho y.
Thời gian dài trôi qua, sẽ khiến cho Kim Phi có ảo giác như thể trong tay Đường Tiểu Bắc có nhiều tiền tiêu hoài không hết.
Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, mấy lần nói đến việc bảo Hồng Đào Bình đi tìm Hàn Phong ngay lập tức nếu không có tiền, nhưng chưa nghĩ đến trong tay Hàn Phong có tiền hay không.
Bây giờ Đường Tiểu Bắc nói như vậy, y mới nhớ ra lần này tới Đông Hải là để đánh đuổi thủy tặc, cho nên về cơ bản những người lãnh đạo đều là nhân viên hộ tống chiến đấu, chứ không dẫn theo nhân viên thương hội.
Đại chưởng quầy Đường Tiểu Bắc cũng là bí mật chạy đến đây.
Lúc lên đường Hàn Phong có mang theo tiền, cũng đã lập sẵn danh sách thu chỉ.
Mặc dù có chuẩn bị trước một ít tiền dự phòng cho trường hợp khẩn cấp, nhưng chút tiền đó không đủ để Hồng Đào Bình xây dựng lại bến thuyền và đóng thuyền.
Chưa kể chỉ tiêu hàng ngày của những nhân viên hộ tống và chi phí cho chuyến trở về của họ cũng tốn nhiều tiền.
Nghĩ tới đây, Kim Phi hơi đỏ mặt nhìn Đường Tiểu Bắc.
Nếu không phải có cô ấy nhắc nhở, y thật sự không nhớ đến chuyện này.
Đến lúc đó Hồng Đào Bình cầm tờ giấy của mình, vội vã chạy đến doanh trại thủy binh tìm Hàn Phong đòi tiền, mà Hàn Phong không đưa được, thế thì sẽ rất ngượng ngùng.
Y cũng sẽ đứng ngồi không yên.
Cũng may Đường Tiểu Bắc cẩn thận, phát hiện ra vấn đề này, hơn nữa còn nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Kim Phi không biết rằng, thật ra Đường Tiểu Bắc không chỉ nhận ra được vấn đề này, mà sau khi biết địa vị của nhà họ Hồng, trong lòng còn có ý muốn thành lập trạm dừng chân của thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải.
Nhờ vào đề nghị ban đầu của Cửu công chúa, châu Thủy Ngọc được Lạc Lan và Đường Tiểu Bắc loan tin trở nên rất nổi tiếng ở kinh thành và Giang Nam, chọn bừa một viên cũng có thể bán với giá cao ngất trời.
Bây giờ mỗi lần Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi ra ngoài, rất ít khi mang theo ngân phiếu, mà chỉ mang theo châu Thủy. Ngọc.
Nếu như thiết , tùy ý bán đấu giá một viên, cũng có thể. ứng phó được, dễ dùng hơn ngân phiếu.
Cho dù bị mất, Kim Phi cũng không đau lòng, kho hàng của làng Tây Hà còn đầy äp.
Cánh đồng muối của Đại Khang chủ yếu tập trung ở cửa biển gần Trường Giang và Hoằng Hà, thế nên Đông Hải là một trong những nơi tụ tập của người buôn muối.
Những người buôn muối mặc dù địa vị không cao, nhưng là những người giàu nhất Đại Khang.
Hơn nữa người buôn muối đến Đông Hải đều phải đi qua Giang Nam, đều biết giá trị của châu Thủy Ngọc.
Không ít người buôn muối ở Giang Nam bí mật liên lạc với Đường Tiểu Bắc, muốn mua với giá cao.
Nhưng Đường Tiểu Bắc suy xét giá trị của châu Thủy Ngọc xong, không đồng ý, chỉ bán ở hội đấu giá.
Việc này không chỉ nâng cao chất lượng của buổi đấu giá mà còn giúp ổn định giá trị của châu Thủy Ngọc.
Có những người buôn muối kia ở đây, nếu như thương hội Kim Xuyên tổ chức một buổi đấu giá ở Đông Hải, châu Thủy Ngọc chắc chắn có thể bán với giá cao.
Chỉ là Đường Tiểu Bắc biết Kim Phi nóng lòng muốn trở về, dưới trướng cũng không có ai thích hợp để chọn, thế nên chưa từng nói ra, định khi nào chuẩn bị trở về mới phái người tới.
Kết quả là Kim Phi đồng ý giúp Hồng Đào Bình xây lại bến thuyền, nên Đường Tiểu Bắc mới nói ra ý kiến này.