“Tiên sinh cũng nghĩ như vậy." Trương Lương nghe theo lời của Khánh Hâm Nghiêu mà đáp lại một câu.
"Khi nào thì Trương Lương huynh đệ về?" Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
"Càng sớm càng tốt/' Trương Lương đáp, 'Khi đưa lương thực từ dốc Đại Mãng chuyển đến nhà họ Chu xong, bọn ta sẽ lên đường."
"Các người không mang lương thực theo sao?" Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
“Với tình hình hiện tại ở Tây Xuyên, có hơn vạn người tị nạn dưới trướng Chu tiên sinh. Nếu bọn ta mang theo hết lương thực, họ sẽ ăn gì?”
Trương Lương läc đầu: "Không mang, cứ để lại cho Chu tiên sinh."
"Vậy các ngươi sẽ ăn gì trên đường đi?"
"Tiên sinh bảo bọn ta trên đường cứ diệt trừ bọn thổ phỉ và cướp thức ăn từ chúng!"
Trương Lương nói: "Bọn thổ phỉ đều là chuột đất, một khi chúng ta tìm thấy nơi ẩn náu của bọn cướp cũng dư dả cho. bọn ta ăn lâu dài. Phần dư có thể được phân phát cho các nỗ lực cứu trợ tại địa phương."
Rít!
Khi Khánh Hâm Nghiêu nghe thấy lời này, anh ta không khỏi hít một hơi.
"Thế thì Kim tiên sinh sẽ là kẻ thù của toàn bộ phía bắc Tây Xuyên!"
Bọn thổ phỉ đều có quý tộc địa phương làm chống lưng. Đánh chó phải nhìn mặt chủ, Kim Phi bảo Trương Lương bao vây và trấn áp bọn thổ phỉ, tương đương với việc trở mặt
hoàn toàn với quý tộc đứng sau bọn chúng.
Từ Tây Xuyên đến Kim Xuyên, phải băng qua toàn bộ khu vực phía bắc của Tây Xuyên trên đường đi.
Khi Kim Phi làm vậy, y không chỉ đắc tội một hoặc hai quý tộc, mà là toàn bộ quý tộc ở phía bắc Tây Xuyên.
"Tiên sinh nhà ta nói quý tộc chỉ là bọn sâu mọt mà thôi, nếu bọn họ dám lộ diện, bọn ta sẽ đè bẹp bọn họ!"
Trương Lương lạnh lùng nói: "Nếu có ai ngăn cản ta trấn áp bọn thổ phi, ta không ngại giãm chết vài tên!"
"Chiêu này của tiên sinh thật lợi hại!"
Khánh Hâm Nghiêu chân thành thán phục nói.
Lúc trước anh ta với Trương Lương vẫn còn đau đầu, không biết tiếp theo nên làm gì.
Kết quả là Kim Phi chỉ đưa tới một lá thư đã tìm ra cách phá dỡ cục diện.
Chiêu thức của Kim Phi có thể nói là đã trực tiếp đánh vào. tử huyệt của bọn quý tộc.
Dù họ có đi đến đâu, việc tiêu diệt bọn thổ phỉ là một mục đích chính đáng.
Ngay cả thái giám cũng không thể ngăn cản Trương Lương.
"Lần này có thể giải quyết nguy hiểm của Tây Xuyên là nhờ vào sự hào phóng của Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viễn, hiện tại ta chỉ có một mình, không có gì để báo đáp, chỉ có thể lạy một cái tỏ lòng biết ơn!"
Khánh Hâm Nghiêu vừa nói vừa ôm quyền khom người về hướng cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn bên ngoài lều.
Những người tùy tùng phía sau cũng hành lễ.
Kim Phi không có ở đó, Trương Lương, với tư cách là thủ lĩnh tối cao của dốc Đại Mãng đã hành lễ thay Kim Phi: "Tiên sinh nói rằng bảo vệ đất nước chính là trách nhiệm của mỗi người, Khánh đại nhân khách khí quá rồi!”
Tiên Khánh Hâm Nghiêu xong, Trương Lương ngay lập tức hành động.
Trước hết phái người thông báo cho Chu Du Đạt, mang người đến dốc Đại Mãng vận chuyển lương thực.
Sau đó chọn ba trăm nhân viên hộ tống và ba trăm tân binh tinh nhuệ của quân Trấn Viễn để tạo thành sáu trăm ky binh, lên đường trong tuyết vào chiều hôm đó, trở về Kim Xuyên và tiếp nhận Kiếm Môn Quan.
Sau khi sáu trăm ky binh lên đường, Trương Lương chia những nhân viên hộ tống còn lại và quân Trấn Viễn thành năm đội một ngàn người, chuẩn bị lên đường từ năm hướng để trấn áp bọn thổ phi.
Nếu Khánh Hâm Nghiêu biết kế hoạch của Trương Lương, anh ta nhất định sẽ lại bị dọa cho sửng sốt.
Kế hoạch trấn áp bọn thổ phỉ của Kim Phi đã đủ tàn nhẫn, nhưng Trương Lương còn tàn nhãn hơn cả y.
Theo bản đồ lộ trình do Trương Lương vẽ ra, phạm vi bao phủ của năm đội gồm nghìn người không còn giới hạn ở phía bắc Tây Xuyên mà gần như bao gồm toàn bộ Tây Xuyên - phía
bắc Nam Sung, phía tây sông Gia Lăng. Toàn bộ đều năm trong phạm vi mục tiêu.
Động tác của Chu Du Đạt rất nhanh, nhận được tin báo của nhân viên hộ tống xong đã vội vàng chạy tới dốc Đại Mãng càng sớm càng tốt.
"Lương ca, sao đột nhiên lại muốn trở về?"
"Đó là quyết định của tiên sinh."
Trương Lương không tin vào Khánh Hâm Nghiêu, nhưng anh ta tin Chu Du Đạt.
Lấy tờ giấy ra khỏi tay áo và đưa qua.
Đọc xong, Chu Du Đạt im lặng.
Kim Phi lộ ra sự bất mãn của mình đối với triều đình trong tờ giấy, Trương Lương là một người mù chữ mà cũng có thể nhìn ra chứ đừng nói đến một người tài năng như Chu Du Đạt.
Là một học giả truyền thống, anh ta đã được nuôi dạy với hệ tư tưởng trung thành với người cai trị.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu khi nhìn thấy tờ giấy là tránh xa một người đại nghịch bất đạo như Kim Phi, nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong giây lát liền biến mất.