Đi ra khỏi làng đúng là hơi mạo hiểm.
"Ta biết, nhưng đương gia đã nói rồi, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất!"
Quan Hạ Nhi nói: "Chúng ta trốn ở trong làng, bọn thổ phi có quyền quyết định đánh hay không đánh, khi nào đánh, chúng ta lại ở thế bị động thiệt thòi lớn.
Còn không băng nhân lúc bây giờ có thế thấy rõ đường, để Phàn đội trưởng tổ chức nhân viên hộ tống đánh trước một hồi, cho dù không đuổi được hết bọn phổ thí ngoài làng, nhưng trước tiên có thể giết một ít, ban đêm thổ phỉ vào làng cũng sẽ ít đi một chút!"
"Tỷ tỷ nói vậy dường như cũng rất có lý" Đường Đông Đông gật đầu.
Bây giờ quyền chủ động rơi vào tay bọn thổ phi, cứ phòng thủ một cách mù quáng quả thực rất bất lợi cho làng Tây Hà.
"Tiếu Ngọc, lát nữa ta sẽ nói chuyện với Phàn đội trưởng xem chúng ta có thể chủ động tấn công hay không, cô tìm một vài thám tử lanh lẹ hơn, nếu Phàn đội trưởng đồng ý với ý kiến của ta, thì cô cứ để họ lao ra ngoài với Phàn đội trưởng!"
Quan Hạ Nhi nói: "Cô phải để thám tử làm rõ hai chuyện, thứ nhất, thổ phỉ mương Quải Tử đã đến chỗ nào rồi! Thứ hai, bây giờ ngoài làng có tổng cộng bao nhiêu thổ phi!"
"Dạt" Tiểu Ngọc gật đầu, đang định gọi người thì thấy một nữ nhân viên hộ tống chạy như điên tới.
Quần áo trên người cô ấy đầy bùn và lỗ thủng, trên mặt còn có vết máu.
"Tiểu Điền, cô không sao chứ?"
Tiểu Ngọc vội vàng đỡ người dậy.
Nữ nhân viên hộ tống này là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của cô ấy, tay chân nhanh nhẹn, làm việc lanh lạ,
trước đó bị Tiểu Ngọc phái ra ngoài đế tìm hiếu tin tức.
'Sau khi làng Tây Hà bị bọn thổ phỉ bao vây, cô ấy là thám. tử đầu tiên quay trở lại.
"Không sao đâu, ta chỉ bị cành cây trên núi quẹt thành vết thương thôi.
Tiểu Điền thờ ơ lau vết máu trên m:
Bọn thố phi bao vây làng Tây Hà, cô ấy chỉ có thế đi qua khu rừng giả phía sau núi.
Lúc này, tuyết trong rừng già đã cao tới đầu gối, khiến việc bôn ba trong đó vô cùng khó khăn và nguy hiểm.
Nhưng Tiểu Điền vẫn cố găng chạy đến đây.
Tiểu Ngọc xác nhận cô ấy thực sự không sao cả, vừa cởi áo choàng khoác lên người Tiểu Điền, vừa lo lắng hỏi: “Vậy cô có biết bọn thổ phỉ mương Quải Tử đến chỗ nào rồi không?”
Nghe xong, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông cũng nhìn chấm chấm vào Tiếu Điền.
"Ta biết, đó là lý do tại sao ta lại quay lại!"
Tiểu Điền nói: "Bọn thổ phỉ mương Quải Tử đã bị Tả xưởng trưởng của núi Thiết Quán chặn ở núi Dương Khuyên, bây giờ họ đang giao chiến rồi!"
"Cái gi?"
Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đều trừng to mắt.
Tiếu Ngọc cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Quan Hạ Nhi là người đầu tiên tỉnh táo lại, sốt ruột hỏi: “Tình hình giao chiến thế nào?”
"Lúc đầu bọn thổ phi không ngờ Tả xưởng trưởng dám dẫn người ngăn cản bọn họ, nên bọn chúng đã mất cảnh giác, mà tỷ muội trong xưởng xà phòng dùng những chiếc nỏ hạng. nặng và máy bản đá rất điêu luyện, bọn thổ phi đã bị chặn bên ngoài núi Dương Khuyên cũng tấn công nhiều lần, có nhiều người đã chết nhưng cũng không lao tới nữa."
Tiểu Điền nhanh chóng nói: 'Nhưng bọn thổ phỉ mương Quải Tử rõ là có người tổ chức sau lưng, phát hiện không thể xông qua, cũng không để cho bọn thổ phi xông qua nữa, mà đang tạm dừng tấn công."
"Bọn thổ phi đã bỏ cuộc chưa?" Đường Đông Đông hỏi.
"Ta không biết, ta thấy bọn thổ phi ngừng đánh, nên vội vàng quay về báo tin."
Tiểu Điền lắc đầu: "Nhưng bọn thổ phỉ không rời đi, cũng không nhóm lửa nấu cơm, trái lại là bọn họ ngồi ngoài sơn cốc núi Dương Khuyên nghỉ ngơi, nhìn không giống như muốn bỏ cuộc."
"Bên núi Dương Khuyên kia có sương mù chưa?" Quan Hạ Nhi đột nhiên hỏi.
“Có rồi, mà sương mù còn không ít.."
Tiểu Điền nói đến đây, hai mät đột nhiên mở to: “Ta hiểu rồi, nhất định là bọn thổ phi đang đợi trời tối có sương mù, khiến mấy người Tả xưởng trưởng không thấy rõ được!"
"Lúc sương mù dày đặc, chạy đến cách kẻ địch một: thước mới thấy được, đêm qua chúng ta đã chịu thiệt vì sương mù!"