“Làm gì tiếp theo...”
Quan Hạ Nhi suy nghĩ một lúc, không trả lời, mà nhìn về phía Tiểu Ngọc hỏi: “Chung Linh Nhi đã về chưa?”
Quảng Nguyên là một trong những trạm quan trọng do Kim Phi sắp xếp, đồng thời cũng là trụ sở bên ngoài của tiêu cục Trấn Viễn.
Nếu Chung Linh Nhi dẫn nhân viên hộ tống Quảng Nguyên về, sẽ có một lực lượng chiến đấu mới.
“Cầu treo ở Hắc Phong Lĩnh đã bị đốt cháy, bây giờ biên giới Kim Xuyên có rất nhiều thổ phỉ, đoán chừng đến sáng mai mới có thể quay về." Tiểu Ngọc đáp.
“Gián điệp đáng chết!” Quan Hạ Nhi cản răng.
Cầu treo có thể rút ngắn một nửa đoạn đường từ Kim Xuyên đến Quảng nguyên, nếu cầu treo vẫn còn, hôm qua Chung Linh Nhi đã về tới làng Tây Hà.
Bây giờ cầu treo bị phá hủy, nhất định phải vòng qua Kim Xuyên, không chỉ đường xa gấp đôi, còn cần đề phòng thổ phỉ liên tục lao ra dọc đường, làm trễ nhiều thời gian.
“Thiết Ngưu đã về chưa?” Quan Hạ Nhi lại hỏi. “Đang về, tính thời gian, có lẽ cũng sắp tới rồi.”
“Vậy chờ Thiết Ngưu và Chung Linh Nhi đều trở về, thì lập tức làm theo lời căn dặn của đương gia.”
Quan Hạ Nhi nói: “Thiết Tử ca, Ngọc Nhi, chúng ta trông chừng nhà cửa, Thiết Ngưu lập một đội ky binh đi trấn áp thổ phi!"
“Thiết Ngưu sát khí nặng, để anh ta trấn áp thổ phỉ là thích hợp nhất.” Lưu Thiết gật đầu.
Ba người đều nghĩ rằng Chung Linh Nhi sáng mai mới có thể trở về, nhưng Chung Linh Nhi lo lắng cho làng Tây Hà, nên ban đêm không đóng trại, mà đi suốt đêm về, sau nửa đêm thì về tới nơi.
Theo cô ấy về còn có mấy chục nhân viên thương hội và hơn một trăm nhân viên hộ tống.
Cộng thêm 80 người mà Lưu Thiết dẫn về, Quan Hạ Nhi bảo Thiết Ngưu tập hợp thành bốn đội ky binh năm mươi người.
Mỗi đội ky binh có bảy mươi lăm con ngựa chiến, năm mươi con để cưỡi, còn lại hai mươi lăm con để vận chuyển đồ.
Mặc dù mỗi đội chỉ có năm mươi nhân viên hộ tống, nhưng mỗi người đều mặc giáp đen, đều là cựu binh từng trải qua sa trường, dù gặp phải đám thổ phỉ gấp mười lần, bọn họ cũng dám ứng chiến.
Chủ yếu là bọn họ phối hợp với ngựa chiến, hành động nhanh chóng, bốn đội ky binh một ngày có thể tuần tra hơn nửa Kim Xuyên.
Thổ phỉ vốn chỉ là một đám ô hợp, giờ lại mất đi sự dẫn dắt của Trần sư gia, trở thành một đống cát rời, bị giết bởi kẻ tần nhãn là Thiết Ngưu, quay lưng lại máu chảy khắp nơi!
Hơn nữa Tiểu Ngọc phái người đi tuyên truyền, thổ phỉ tàn phá Kim Xuyên cuối cùng cũng bị trấn áp.
Thiết Ngưu mặc dù sát khí nặng, nhưng vẫn biết lúc này. nếu lại giết người thì sẽ ép cho đám thổ phỉ liều chết chống trả, nên dừng lại, bắt đầu thu nhận tù binh.
Lo trong những thổ phỉ này có gián điệp do Trần sư gia để lại, Thiết Ngưu không đưa bọn họ tới Hắc Thủy Câu, mà nhốt vào núi núi Miêu Miêu, đợi Kim Phi trở về trừng phạt sau.
Kim Xuyên hỗn loạn trở lại yên bình, các đội buôn lần nữa xuất hiện trên đường chính để vận chuyển hàng hóa đến đỉnh Song Đà.
Gần đây, Quan Hạ Nhi ăn ngủ không yên, lúc này cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút.
Nhưng sợ thổ phỉ sẽ quay lại, cũng lo lắng sau khi trở về Quảng Nguyên, Tạ Hỉ Quang tiếp tục gây khó dễ, Quan Hạ Nhi không để Chung Linh Nhi trở về mở lại thương hội, mà thay vào đó cô coi trọng việc phòng thủ, duy trì trật tự hiện tại, mọi chuyện chờ Kim Phi về chỉ đạo.
Mà Kim Phi - người để Quan Hạ Nhi lo lắng ngày đêm cũng không dám trì hoãn, bất chấp gió lạnh dùng tốc độ nhanh nhất trở về.
Lúc cho ngựa chiến ăn, Đường Tiểu Bắc khoác một chiếc áo choàng lên vai Kim Phi, thở dài nói: “Còn hai ngày nữa là có thể đến biên giới Xuyên Thục, trong hai ngày này đều có thể thấy nhiều dân tị nạn trốn tới Xuyên Thục”
“Người có thể trốn tới đây đều có chút của cải, ta đoán rằng càng đi về phía trước, dân tị nạn sẽ càng nhiều.”