Người phía bên Hầu Tử phái ra còn chưa quay về, Đường. Tiểu Bäc đã hỏi rõ hộ Kim Phi rồi.
Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng, bản lĩnh của Bắc Thiên Tâm rất lợi hại, cũng đã được đào tạo về cách chống tra tấn bức cung.
Nếu như thẩm vấn bằng tra tấn, có khả năng thật sự không hỏi ra được, ví dụ như lúc đầu ở đại lao Tây Xuyên, dù hỏi kiểu gì Bắc Thiên Tâm cũng không nói.
Nhưng Đường Tiểu Bắc không làm như vậy, mà cứ xưng hô thân thiết tỷ tỷ ngắn tỷ tỷ dài mãi, cả chuyện gia đình hàng ngày cũng thành thật với nhau.
Bắc Thiên Tâm và Đường Tiểu Bắc cũng coi như là người quen cũ, lúc đầu sau khi cứu Đường Tiểu Bảc, hai người cũng ở chung mấy ngày.
Nhưng tâm trạng của con người sẽ bị thân thể ảnh hưởng, lúc Bắc Thiên Tàm hăng hái, thì tinh thần Đường Tiểu Bắc lại sa sút, cứ lo lắng cho thương hội, không có lòng dạ nào để nói lời sáo rỗng.
Bây giờ đúng lúc tình hình đang ngược lại, Bắc Thiên Tâm gặp nạn rồi.
Gặp được người bạn cũ ở nơi xa lạ, vốn dĩ đã dễ khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết, đặc biệt là lúc bản thân đang yếu ớt.
Cho nên lần gặp mặt này, Bắc Thiên Tâm không cao ngạo như lúc đầu nữa, cũng vô tình bỏ đi sự cảnh giác.
Dưới sự dẫn dắt của Đường Tiểu Bắc, có thể nói là hỏi cái gì nói cái đó, vô thức, từ gốc gác của tám đời tổ tiên cũng sắp bị Đường Tiểu Bắc mò ra luôn rồi.
Kim Phi cuối cùng cũng biết vì sao Bắc Thiên Tâm lại ở đây, xung đột với thổ phi.
Lúc đầu sau khi chia tay với Kim Phi, Bắc Thiên Tâm đi lang thang trên giang hồ, gặp được một cô nương câu cá ở gần đó.
Mùa thu cha mẹ của cô nương này đi câu cá, gặp thủy tặc, vì không đồng ý giao nộp con thuyền đánh cá mà mình phụ thuộc vào đó để sinh sống, nên bị thủy tặc giết chết, để lại hai người là cô nương này và tiểu muội muội.
Bắc Thiên Tâm và cô nương này nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cũng có thể là đã chán cảnh lang thang giang hồ, nên tạm thời ở lại nhà cô nương này.
Tiếp xúc với cô nương một thời gian dài, cảm thấy càng ngày càng hợp tính, hai người họ kết làm bạn thân, trở thành tỷ muội.
Bắc Thiên Tâm cảm thấy ngôi làng nhỏ trên núi này không tệ, nên chuẩn bị mua một cái thuyền đánh cá, sau này ở lại đây, không dạo chơi khắp nơi nữa.
Nhưng vào hôm cô ấy lấy thuyền, có một đám thổ phỉ xông vào ngôi làng nhỏ trên núi.
Khi Bắc Thiên Tâm mang thuyền đánh cá từ trong thành về, chỉ thấy thi thể lạnh lẽo của cô nương kia, thậm chí trên thi thể còn có những vết thương nhìn mà giật mình!
Lúc đó Bäc Thiên Tâm đang trong cơn tức giận, đuổi theo đi diệt đám thổ phỉ kia.
Vì kẻ đứng đầu đám thổ phỉ muốn tạo dựng uy tín, nên sai người giết cả ngôi làng nhỏ trên núi kia!
Hai bên đã kết thù như vậy. Bản lĩnh của Bắc Thiên Tâm cao siêu, biến hóa tài tình, nếu bị cô ấy nhằm vào, bọn cướp ít người đều không dám xuống núi, nếu không một tên xuất hiện là chết một tên.
Cho dù xuống núi mua bao muối, ít nhất cũng phải có mười mấy tên thổ phỉ kết bạn đi chung mới được.
Ngay cả như vậy, luôn có thổ phỉ bị Bắc Thiên Tâm âm thầm giết chết.
Hai bên cứ giằng cò như vậy.
Mãi tới hôm qua, không biết làm cách nào mà thổ phỉ lại †ìm ra được chỗ Bắc Thiên Tâm và đứa bé ẩn náu, cả hang ổ đều chui ra bao vây ngọn núi nhỏ kia.
Lúc Bắc Thiên Tâm mang theo đứa bé phá vòng vây, bị mũi tên bắn trúng vào chân.
Nếu như không phải đúng lúc gặp được lính trinh sát do Hầu Tử phái ra ngoài dò đường, có khả năng đã chết ở đây rồi.
“Thiên Tâm tỷ tỷ cũng là người có số khổ” Đường Tiểu Bắc cảm khái: “Gặp được một tiểu thư tốt với mình, thì bị nhà họ Tiết hãm hại, khó khăn lắm mới tìm thấy một nơi muốn dừng chân, lại bị thổ phỉ gây tai vạ”
“Trên đời này không chỉ có mình cô ta là người khốn khổ đâu!” Kim Phi than thở nói.
Sau nửa đêm, người Hầu Tử phái ra ngoài nghe ngóng tin tức đã quay về, nói không khác với Đường Tiểu Bắc lắm.
Bấy giờ Kim Phi mới coi như an tâm.
Bởi vì Bắc Thiên Tâm đã làm lỡ không ít thời gian, nên ngày thứ hai vừa tờ mờ sáng, đội ngũ đã xuất phát lần nữa, tiếp tục lên đường.
Khoảng cách từ nơi đây tới Xuyên Thục đã không xa nữa, trên đường cũng giống với Kim Phi đoán trước, càng ngày. càng thấy nhiều dân tị nạn, cũng càng ngày càng thê thảm hơn.