Tại sao y lại đói bụng, không phải chỉ vì lòng tự trọng thôi sao?
Lý trí cuối cùng khiến y không làm như vậy, trái lại là y chạy về ký túc xá như chạy trốn, cố ép mình đi vào giấc ngủ, trải qua ngày thứ tư.
Đến ngày thứ năm, bởi vì cơn đói mà y đã tỉnh giấc, ma xui quỷ khiến thế nào mà y lại đến căng tin.
Có lẽ sâu trong thâm tâm, y muốn đi xem hai thùng rác kia còn thức ăn thừa nào không, nhân lúc trời còn chưa sáng và không có ai nhìn thì đi nhặt một ít đi.
Thật sự là y đói đến mức không chịu nổi nữa...
Đáng tiếc, thùng rác đã được dọn sạch sẽ, trên vách thùng. chẳng còn gì ngoài mấy miếng lá cải.
Thậm chí y còn sinh ra cảm giác muốn cầm lá cải đó đưa lên miệng ăn.
Nhưng tiếng động trong căng tin vang lên, đã cắt ngang dòng suy nghĩ của y.
Quay lại nhìn, y tình cờ nhìn thấy người trong bếp bước ra với một nồi bánh bao mới hấp.
Lúc này, Kim Phi nảy ra ý tưởng chộp lấy hai cái bánh bao rồi bỏ chạy.
Y đói đến mức không còn quan tâm đến nhân phẩm hay hậu quả gì nữa.
Ý nghĩ đó khiến y giật mình.
May mẫn thay, y chưa hoàn toàn mất đi lý trí và cũng không làm như vậy, thay vào đó y quay trở lại ký túc xá, rồi dọn dẹp những cuốn sách cũ từ năm ngoái của mình và bạn cùng phòng một chút, mang đến chỗ thu mua phế liệu bán sáu cuốn được 5 xu.
Kim Phi cầm mấy đồng rách nát, lập tức mua bốn cái bánh bao không.
Trước giờ y cũng không biết là bánh bao không hấp thôi mà có thể thơm ngọt đến thế.
Trước khi đến Đại Khang, Kim Phi nghĩ mình đã đủ khốn khổ rồi.
Nhưng trên đường tới đây, y mới nhận ra là những đau khổ mà y đã trải qua ở kiếp trước cũng chẳng là gì so với người dân Đại Khang.
Những ngày gần đây, đêm nào Kim Phi cũng năm mơ thấy ác mộng.
Những giấc mơ đều là những cảnh tượng bi thảm mà y nhìn thấy lúc ban ngày.
"Tướng công, chúng ta đến rồi!"
Đường Tiểu Bắc nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Kim Phi, cắt đứt dòng suy nghĩ của y.
“Gần đây xưởng muối vẫn sản xuất bình thường sao?”
Kim Phi tỉnh thần lại, hỏi nhân viên hộ tống đang chào đón mình.
Trước đây bến tàu Kim Xuyên chỉ là một bến rất nhỏ, nhưng nơi đây đã trở nên sôi động hơn kể từ khi Kim Phi xây dựng xưởng muối ở đỉnh Song Đà.
Hàng ngày có vô số chuyến tàu chở nguyên liệu và muối thành phẩm nối đuôi nhau không dứt, nên thường xuyên gây ùn tắc.
Nhưng lúc này mặt sông im ăng, không náo nhiệt như khi Kim Phi rời đi.
"Bây giờ xung quanh Kim Xuyên đều không hề yên ổn, Hạ Nhi phu nhân đã gửi thư đến, cho ca đêm ngừng làm việc."
Nhân viên hộ tống đáp: "Bây giờ trên núi vẫn còn hai ca, một nhóm đang sản xuất và một nhóm khác đang huấn luyện, họ thay phiên nhau hai ngày một lần."
"Ta biết rồi."
Kim Phi không bình luận gì về quyết định của Quan Hạ Nhi, mà chỉ hơi gật đầu.
Thuyền gỗ chậm rãi cập bến, Kim Phi bước lên thuyền đầu tiên.
Y biết đỉnh Song Đà đã bị bọn thổ phỉ tấn công và cũng đã chuẩn bị tinh thần.
Nhưng khi nhìn thấy vết máu dưới đỉnh Song Đà còn chưa khô, cùng những tảng đá bị ngọn lửa đốt cháy đen, Kim Phi không khỏi cảm thấy lửa giận đang dâng lên trong lòng.
“Thương vong của chúng ta khi bọn thổ phỉ tấn công đỉnh Song Đà là bao nhiêu?” Kim Phi hỏi.
"Các nhân viên hộ tống đang canh núi, thương vong không nhiều. Nhưng nhiều anh em giao nhập hàng ở thương hội và các tiểu thương đều bị giết."
Nhân viên hộ tống thở dài, nói: "Đỉnh Song Đà còn đỡ, nghiêm trọng nhất là làng trong núi Thiết Quán, mấy ngày. trước ta trở về đi ngang qua núi Dương Khuyên, những con đường bên kia núi đều bị nhuộm đỏ máu.
Mà những người dân ở cách xa chúng ta, lần này cũng bị ảnh hưởng không nhẹ, nhiều ngôi làng đều bị thổ phỉ giết sạch rồi, thật là quá thê thảm.”
Nhân viên hộ tống chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Kim Phi đang đi lên núi đột nhiên dừng bước, rồi quay người lại đi xuống núi.
Đường Tiểu Bắc nhanh chóng đuổi theo.
“Tướng công, chàng đi đâu vậy?”