Toàn bộ khu vực Bắc Xuyên đều bị Trương Lương quậy tung.
Diệt trừ thổ phỉ là quốc sách cơ bản của Đại Khang, dù kiện lên điện Kim Loan cũng không thể làm gì Trương Lương.
Bọn quyền quý hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì.
Một quyền quý bị tổn thất nghiêm trọng không cam tâm, tự phái tử sĩ đi ám sát Trương Lương.
Đáng tiếc Trương Lương cùng ăn cùng ở với đại quân, tử sĩ rất khó tìm cơ hội tiếp cận.
Trong một lần phát lương thực cho dân chúng, tên tử sĩ †ìm được cơ hội tới gần Trương Lương, nhưng vừa ra tay lập tức bị đội thân vệ của Trương Lương phát hiện.
Đối phó với cao thủ là một khóa học bắt buộc đối với thân vệ, tử sĩ chỉ kịp hạ gục một thân vệ đã bị đánh thành cái sàng.
Đào tạo tử sĩ mặc dù dễ hơn mưu sĩ, nhưng cũng hao phí rất nhiều tài nguyên.
Từ đó trở đi, đám quyền quý thậm chí còn từ bỏ việc ám sát.
Kim Phi vẫn chưa về, Trương Lương đã như vậy, bây giờ Kim Phi trở về, Trương Lương càng không cần phải lo lăng tới Kim Xuyên, chẳng phải anh ta sẽ biến toàn bộ Xuyên Thục thành một nồi cháo sao?
Hơn nữa bên cạnh Kim Phi còn có Cửu công chúa?
Đám quyền quý nhất thời cảm thấy đau đầu.
Tuy nhiên, bọn họ đã khổ tâm nửa năm mới bày được tình thế này, thấy thời điểm thu lợi lớn nhất sắp đến, Đại thái giám
lại muốn bọn họ kết thúc sớm, đám quyền quý thật sự rất đau lòng.
“Ta biết các vị không cam tâm, nhưng tình thế đã vô cùng nghiêm trọng.”
Đại thái giám nói: “Đừng trách ta không nhäc nhở các nếu Cửu công chúa nhận được thánh chỉ, chúng ta sẽ phải rời khỏi Tây Xuyên, các ngươi tự xem đó mà làm”
Nghe được những lời này của Đại thái giám, sắc mặt đám quyền quý đều thay đổi.
Bọn họ biết tính cách của Trần Cát. “Tai” của Trần Cát quá mềm.
Bọn họ có thể thuyết phục Trần Cát hạ chỉ điều Cửu công chúa đi, Cửu công chúa cũng có thể khuyên Trần Cát hạ chỉ trả lại chức vị châu mục cho Khánh Hâm Nghiêu.
Nhà họ Khánh từ trước tới giờ đều chung một phe với Cửu công chúa và Kim Phi, đến lúc đó bọn họ muốn bán lương thực ở Xuyên Thục sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
“Công công, Cửu công chúa đã đến Kim Xuyên, ngựa chiến đi nhanh, mấy ngày nữa là sẽ tới Tây Xuyên, ngài phải nghĩ cách giúp ta!”
'Từ mập nghe vậy lập tức sốt sắng.
Vì kế hoạch này, nhà họ Từ đã bỏ ra hơn nửa số kiệm và tích trữ lượng lớn lương thực ở Xuyên Thục.
Bây giờ muốn rút lui thì đã quá muộn rồi.
Trong kế hoạch này, Đại thái giám chiếm vị trí chủ đạo, không những không cần bỏ tiền trữ lương thực mà còn kiếm được nhiều lợi nhất trong đám quyền quý.
Mỗi gia đình đều phải chia cho ông ta một phần số tiền thu được.
Một tên thái giám tất nhiên không có bản lĩnh này, đám quyền quý coi trọng chính là người đứng sau ông ta.
Theo thỏa thuận, người đứng sau thái giám nhận tiền thì phải giúp đám quyền quý ngăn chặn áp lực từ hoàng thất.
“Vậy phải xem Cửu công chúa có lấy được thánh chỉ hay. không, nếu không có, chúng ta có thể chống cự một thời gian, nếu lấy được, thì chúng ta cũng không thể kháng chỉ đúng không?”
Đại thái giám bất đắc dĩ nói: “Mọi người nhất định biết thủ đoạn của Cửu công chúa, hiện tại giá lương thực ở Xuyên Thục tăng hơn gấp đôi năm ngoái, ta khuyên các vị tốt nhất hãy thu tay đi, nhân dịp Cửu công chúa chưa tới thì nhanh chóng xử lý lương thực trong tay, tránh mất cả chì lẫn chài.”
“Công công, ngài chỉ thấy giá lương thực ở Xuyên Thục tăng nhưng không biết giá lương thực ở Giang Nam cũng bị Đường Tiểu Bắc đẩy cao tới mức nào!”
Từ mập nói: “Không chỉ giá lương thực tăng, chủ thuyền vận chuyển lương thực cũng nhân cơ hội tăng giá, còn đám thổ phỉ kia cũng phải cho chút ngon ngọt thì mới nghe lời, tính đi tính lại nếu giá lương thực không cao hơn ba lần năm ngoái thì chúng ta sẽ phải bù tiền thêm nữa đấy!”
Những tên quyền quý khác nghe vậy cũng gật đầu phụ họa.
“Chúng ta chỉ nhắc nhở thôi, các vị có nghe không là chuyện của các vị.”
Đại thái giám nói xong thì nhắm mắt lại.