Trong trấn Trúc Liêm có một khoảng đất trống, trước kia lúc thái bình, người dân đều ra phơi mành tre ở khoảng đất trống này.
Bởi vì cách tòa thành Tây Xuyên gần, gặp phải năm thiên tai, thỉnh thoảng sẽ có mấy nhà giàu có đến trấn Trúc Liêm nấu phát cháo cho dân tị nạn.
Mảnh đất trống này luôn được chọn để nấu phát cháo cho. dân tị nạn.
Người dân cho rằng thương hội Kim Xuyên cũng đến phát cháo, rối rít kéo cả gia đình, ùa ra bãi đất trống
Rất nhiều người đi chân trần xông tới, dưới cánh tay nhiều người dân còn kẹp theo con nhỏ.
Rất nhiều người nhà giàu đến phát cháo cho dân tị nạn, đều chỉ làm màu, gần cái mác từ thiện mà thôi, thường phát số lượng không nhiều.
Đến sớm còn giành giật được một chén, đến trễ cháo cũng không có mà húp,
Nhưng hôm nay lúc người dân đến mảnh đất trống, lại không hề thấy nồi lớn nấu cháo.
Chỉ thấy một cái lều vải dựng tạm.
Lều vải bên trái cảm cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, bên phải cảm cờ vàng của thương hội Kim Xuyên.
Phía sau đậu mấy chiếc xe đẩy tay, năm sáu nhân viên hộ tống mặc đồ đen tay cầm trường đao, đứng xung quanh xe đẩy tay.
"Không phải nói là nấu phát cháo cho dân tị nạn sao, cháo đâu?"
“Đúng vậy, trời lạnh như vậy, không nấu phát cháo cho dân ti nạn đi la lối lộn xộn cái gì, lỡ như trẻ con lạnh cóng phải làm sao?"
“Đừng nói là trẻ con, chúng ta bị cóng cũng chỉ có thể chờ chết!”
"Đi đi đi, về đi, trời lạnh vậy, thương hội Kim Xuyên còn kiếm chuyện gì nữa vậy chứ?"
Người dân vừa nhìn thấy không phát cháo, ủ rũ trở về, đúng lúc gặp được trưởng trấn trở lại
Thời tiết giá rét, rất nhiều người bị rét cóng không nhẹ, mỗi người đều ném hết bực dọc lên đầu trưởng trấn.
"Ai nói với mấy người là thương hội Kim Xuyên sẽ phát cháo?"
Trưởng trấn trợn mắt hỏi: "Ta bảo như vậy à?”
"Không phát cháo, vậy kêu bọn ta làm gì?"
Người dân rối rít chất vấn.
*Thương hội Kim Xuyên đến là muốn cho các người mượn
lương thực!" trưởng trấn giải thích: "Cái này không tốt hơn phát cháo à?"
"Cho bọn ta mượn lương thực ư? Tại sao?"
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu người dân là thương hội Kim Xuyên muốn lừa họ.
Nhưng xung quanh trấn Trúc Liêm đều là đồi núi trập trùng, vốn không có đất canh tác, nhà nhà đều sống bãng nghề đan mành tre, thương hội Kim Xuyên có thế lừa họ cái gì?
Lửa cây trúc trên núi à?
Cây trúc lại không tốn tiền, ai chặt được là của người đó, còn cần phải lửa sao?
*Các người đừng nghĩ lung tung, Kim tiên sinh người ta gia tài bạc triệu, không có ý đồ gì với mấy người số khổ các ngươi đâu, ngài ấy chỉ thấy chúng ta đáng thương, không muốn nhìn thấy người chết đói, cho nên bằng lòng cho chúng ta mượn lương thực."
Trưởng trấn sống nửa đời người, lập tức đoán ra được. người dân đang lo lắng điều gì: "Kim tiên sinh không chỉ băng lòng cho chúng ta mượn lương thực, còn đồng ý cho chúng ta đi làm công, lương thực mượn lần này là tiền công trả trước”
"Kim tiên sinh bãng lòng cho bọn ta đi làm công ư?"
Nhiều người dân trợn to mắt, nhìn trưởng trấn một cách đầy mong đợi
*Đúng, Kim tiên sinh bãng lòng cho chúng ta đi làm công!" Trưởng trấn gật đầu.
*Tốt quá rồi, cuối cùng Kim tiên sinh cũng bảng lòng thu nhận chúng tai"
Nhiều người dân khóc vì vui sướng.
Trước kia Chu Du Đạt tuyển công nhân, đều sẽ ưu tiên nhận nạn dân có dấu ẩn trên mặt.
Người dân trấn Trúc Liêm chỉ biết ngưỡng mộ, chứ không có cách nào khác.
Vì Chu Du Đạt không dùng hết số nạn dân có dấu ấn trên mặt nên hoàn toàn không xem xét đến bọn họ.
Làm công ở công trường của Kim Phi, không chỉ đảm bảo cơm nước, còn có tiền công.
Chỉ cần một người trong nhà đi, người nhà đều có thế chống đỡ qua mùa đông này.
Nếu nhà ai có hai ba nhân công thì cuộc sống trong nhà sẽ dễ dàng hơn.