Dù sao cũng xuất thân từ thế gia võ tướng, bây giờ Khánh Mộ Lam đã nhận ra ưu thế về mặt quân sự của khinh khí cầu.
Cho dù dùng để tấn công phòng thủ, khinh khí cầu kết hợp với lựu đạn đều là vũ khí gây sát thương lớn.
Tệ lắm thì cũng có thể làm đài quan sát, quan sát từng cử động của địch.
Thảo nào Kim Phi nhiều lần nhấn mạnh bảo cô ấy giữ bí mật lúc ở ngoài thành.
Vũ khí gây sát thương lớn như vậy quả thật cần phải được giữ bí mật.
“Không phải lần đầu Lão Ưng làm chuyện này, biết người nào có thể trọng dụng, người nào không thể”.
Kim Phi nói: “Ngược lại là cô, cả ngày chẳng để ý để tâm gì, đừng tiết lộ ra ngoài”.
“Tiên sinh yên tâm, có đánh chết ta cũng sẽ không nói”.
Khánh Mộ Lam nói: “Ta và Ngụy đại nhân không nói, thợ săn cũng sẽ không nói, nhưng một cái túi lớn đang lơ lửng trên bầu trời như vậy, cách xa mười mấy dặm cũng có thể nhìn thấy, ngộ nhỡ bị lộ ra ngoài thì ngài đừng trách ta”.
“Cô cũng nhắc nhở ta đấy...”
Nghe thế Kim Phi cũng nhíu mày.
Bình thường Lão Ưng huấn luyện bay khinh khí cầu bay đều tìm nơi người khó tiếp cận.
Vì xung quanh núi Ngọc Lũy lũ lụt liên tục nên cũng không có ai cả.
Nhưng sau này, những nơi mà họ muốn đến khảo sát như vậy không còn nhiều nữa.
Kim Phi cũng không có cách nào tốt hơn.
“Thôi vậy, sau này cố gắng thăm dò lúc bình minh, nếu quả thật không được thì lên núi quan sát”.
Khinh khí cầu là một trong những vũ khí bí mật lớn nhất của Kim Phi, không thể để bị lộ dễ dàng.
Hơn nữa vùng chủ yếu trong công trình lần này là xung quanh đập Đô Giang, bây giờ đã quan trắc rõ ràng cả rồi, những nơi khác cứ thăm dò theo cách cũ là được.
Mấy ngày tiếp theo, đám người lại đi thăm dò ở các nơi khác xung quanh, sau đó mới quay về Tây Xuyên.
“Sao lại về sớm thế, khảo sát thế nào?” Mặc dù Cửu công chúa chưa từng tiếp xúc với thủy lợi, nhưng biết đây là một công trình lớn, còn nghĩ hai người phải khảo sát rất lâu.
Kết quả mới mấy ngày đã về, khiến Cửu công chúa nghỉ ngờ Ngụy Đại Đồng có nghiêm túc khảo sát không.
“Kết quả khảo sát đều nằm ở đây”.
Ngụy Đại Đồng lấy một xếp giấy dày từ trong túi ra rồi đặt lên bàn.
Một bản đồ địa hình chỉ tiết được vẽ trên giấy cỏ, những nơi nào cần đào hào, nơi nào cần xây đập đều được đánh dấu rõ ràng.
Cửu công chúa xem kỹ bản đồ địa hình, nói: “Khảo sát rất kỹ mà, chỉ có mấy ngày mà sao các ngươi làm được thế?”
“Tất nhiên là ta có cách”, Kim Phi cười nói: “Còn là cách gì thì người đừng hỏi, ta cam đoan những tấm bản đồ này là thật, đã được ta và Ngụy đại nhân vẽ từng nét một sau khi khảo sát thực địa”.
“Ta có thể làm chứng”, Khánh Mộ Lam nói: “Mấy ngày nay bọn ta mệt muốn chết”.