Nói xong, y lại chỉ vào Thủy Ngọc trên chuôi đao: "Mọi người thấy mảnh châu Thủy Ngọc này và cây kim nhỏ bên dưới không? Gái này không phải để cho đẹp."
Cửu công chúa nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, nhíu mày nhìn về phía Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam bỉu môi, mở miệng hỏi: "Vậy dùng để làm gì? Chẳng lẽ là để lúc bọn họ gặp phải việc khó khăn, đem đi bán lấy tiền ứng phó sao?”
Không ít nhân viên hộ tống nghe nói như vậy thì cười rộ lên.
Kim Phi không cười, mà nghiêm túc gật đầu: "Đây cũng là một trong những tác dụng của nó, không có gì quan trọng bằng mạng sống của chính mình, nếu như gặp phải việc khó khăn, có thể sử dụng Thủy Ngọc đổi lấy tiền, vậy nên đừng có mà không nỡ bỏ, cần đổi thì cứ đổi."
Những nhân viên hộ tống nghe Kim Phi nói như thế, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Người do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu mang đến, tất cả đều lộ ra vẻ cảm kích.
Dạo này danh tiếng của Thủy Ngọc đã được truyền ra rộng rãi, một mảnh châu Thủy Ngọc nhỏ như vậy cũng chắc chăn có thể bán được một số tiền lớn.
Kim Phi lại không chút do dự mà giao cho bọn họ.
Việc này khiến bọn họ cảm nhận được sự tin tưởng của Kim Phi.
"Điều Mộ Lam vừa nói, không phải công dụng lớn nhất của Thủy Ngọc."
Kim Phi không để ý đến suy nghĩ của mọi người ở phía dưới, tiếp tục nói: "Công dụng lớn nhất của mảnh Thủy Ngọc này là cây kim nhỏ ở phía dưới nó."
"Cây kim nhỏ?" Khánh Mộ Lam cúi đầu: "Cây kim nhỏ này có tác dụng gì?"
"Mọi người hãy giữ thăng bằng cho cán đao."
Kim Phi làm mẫu trên bục: "Cây kim nhỏ này tên là kim chỉ nam, đợi nó dừng lại, sẽ luôn chỉ thẳng về hướng nam."
"Thật hay giả vậy?”
Khánh Mộ Lam trừng mắt, vội vàng bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, giữ thăng bằng cho cán đao.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu vội vàng làm theo. Ngay cả Thấm Nhi, cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Cây kim nhỏ từ từ dừng lại, đầu màu đỏ quả nhiên chỉ ngay hướng nam.
"Trời ơi, thật sự chỉ hướng nam, việc này cũng thần kì quá rồi!"
Khánh Mộ Lam mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh, sao ngài làm được thế?"
"Đừng hỏi!"
Cửu công chúa vội vàng ngăn Khánh Mộ Lam lại, đồng thời lắc đầu với Kim Phi.
Cho dù là đi đường ở bên ngoài, hay là hành quân đánh giặc, có thể nhận biết phương hướng một cách rõ ràng cũng là sự trợ giúp rất lớn.
Cho nên ở đời trước của Kim Phi, kim chỉ nam được xem là một trong bốn phát minh lớn.
Cửu công chúa lúc này đã bắt đầu tính toán phải dùng kim chỉ nam như thế nào rồi.
Kỹ thuật như thế, sao có thể công khai?
Nếu như Kim Phi thương lượng trước với cô ấy, Cửu công chúa e là sẽ không để Kim Phi đính kim chỉ nam lên quân đao.
Đáng tiếc thanh quân đao này là do Mãn Thương làm ở xưởng, đây là lần đầu tiên công khai trước mặt mọi người, nhân viên hộ tống còn chưa từng được trang bị, Cửu công chúa vốn không biết trước được.
Cửu công chúa lúc này có cảm giác muốn thu hồi quân đao lại, lấy kim chỉ nam ra.
Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đó. Bởi vì Kim Phi đã phát quân đao ra rồi, nếu như cô ấy hạ lệnh thu hồi lại, uy tín của Kim Phi trong lòng nhân viên hộ tống sẽ bị tổn hại.
Kim Phi muốn giải thích một chút về nguyên lý của kim chỉ nam, thấy Cửu công chúa lắc đầu, thì lập tức từ bỏ ý định này.
Kim chỉ nam trông rất thần kỳ, nhưng nguyên lý rất đơn giản, cũng rất dễ làm theo.
Lỡ như truyền tới tai Đảng Hạng hoặc Khiết Đan, không phải là tự dâng thông tin cho địch sao?
Mặc dù Đảng Hạng và Khiết Đan sớm muộn cũng phát hiện ra, nhưng có thể chậm ngày nào hay ngày nấy.
Kim Phi không giải thích, nhóm nhân viên hộ tống dĩ nhiên không dám hỏi thêm.
Nhóm người Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa đều cho. rằng, kim chỉ nam và răng cưa chính là điểm khác biệt lớn nhất của thanh quân đao này rồi, kết quả lại thấy Kim Phi vặn cán đao ra.
"Trên cán đao này có một cơ quan nhỏ, mọi người vặn rồi kéo là có thể mở nó ra."
Kim Phi nghiêng cán đao, đổ đồ vật bên trong lên tay.