Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1397

Ở cửa tiểu viện, miệng Đại Lưu ngậm bánh bao, nghiêng người dựa vào khung cửa.

Những nhân viên hộ tống ca ngày đã ăn sáng và đang thay ca với những nhân viên hộ tống ca đêm.

"Tối hôm qua có gì bất thường không?" Người nhân viên hộ tống ca ngày hỏi như thường lệ. "À... coi như là có đi."

Người nhân viên hộ tống ca đêm do dự một lúc rồi gật đầu.

"Có là có, không có là không có, cái gì mà coi như là có chứ?"

Đại Lưu vừa nhai bánh trong miệng vừa cau mày hỏi. "Tối hôm qua Cửu công chúa điện hạ nửa đêm đã đến đây và ở lại đến lúc rạng sáng mới rời đi..... đây có phải là tình huống bất thường không?”

Người nhân viên hộ tống ca đêm hỏi.

“Khụ khụ!"

Đại Lưu nghe vậy, suýt chút nữa bị bánh bao nghẹn chết, ho vài lần mới bình thường lại được.

Anh ta nhét bánh bao vào trong ngực, trong mắt lóe lên tia sáng phấn khích hóng chuyện, nắm lấy đội tưởng nhân viên hộ tống ca đêm: "Ngươi nói Cửu công chúa hôm qua đã qua đêm ở chỗ của tiên sinh sao?"

"Thấm Nhi nói Cửu công chúa tìm tiên sinh có việc, ta cũng không biết có tính là qua đêm hay không nữa...."

"Ban đêm bọn họ có tắt đèn không?” "Có tắt."

"Đèn cũng đã tắt rồi, còn có thể nói chuyện gì nữa? Đây không phải rõ ràng là đã ngủ cùng nhau rồi sao?”

Đại Lưu trợn mắt nhìn người nhân viên hộ tống, cảm khái nói: "Vẫn là tiên sinh lợi hại, ngay cả điện hạ cũng tự dâng mình lên... "

Đang nói chuyện vui vẻ, anh ta chợt nhìn thấy nhân viên hộ tống đối diện không ngừng nháy mắt với mình.

Đại Lưu theo bản năng quay đầu lại, sau đó thấy một nắm đấm nhanh chóng trở nên lớn dần.

Toang rồi, mắt gấu trúc bên trái vẫn chưa khỏi hẳn, mắt phải lại học theo rồi.

"Các ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, chuyện tối hôm qua, nếu có ai dám khua môi múa mép nữa, chắc chẳn sẽ có kết cục như hắn tai"

Thấm Nhi cảnh cáo rồi rời đi với vẻ mặt u ám.

"Bà cô này tới, tại sao ngươi không nói cho ta biết chứ?" Đại Lưu che mắt kêu lên.

"Ta đã nháy mắt cho ngươi rồi, nháy đến mức mù cả mắt, mà ngươi cũng không nhìn thấy!"

Nhân viên hộ tống ở đối diện bất lực nói.

"Thật xui xẻo, sáng sớm đã bị ăn một đấm." Đại Lưu xua tay, nhưng vẫn không quên nói với nhân viên hộ tống: "Chuyện tối hôm qua, tất cả đều giấu ở trong bụng cho ta, ai dám nói ra ngoài, ta không tha cho người đó đâu!"

Tuy anh ta hóng chuyện, nhưng anh ta cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Cửu công chúa có thân phận đặc biệt, bây giờ mập mờ với Kim Phi, nếu như bị đám quyền quý trong triều biết được, có lẽ sẽ xảy ra sóng gió.

Cho nên, chuyện này phải được kiểm soát, không được lan truyền ra bên ngoài.

Đây cũng là công việc của anh ta với tư cách là một đội trưởng đội cận vệ.

"Đại Lưu, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi không nói, bọn ta cũng không ai nói gì cả đâu!"

Những nhân viên hộ tống khác nhanh chóng nghiêm túc gật đầu.

"Một đám ranh conl" Đại Lưu dụi dụi mắt đi vào trong sân.

Kim Phi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, vội vàng mặc quần áo thức dậy.

'Y đang chuẩn bị hỏi xảy ra chuyện gì, kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy Đại Lưu.

"Đại Lưu, dáng vẻ này của ngươi thật khác biệt!" Kim Phi nở nụ cười không hiền lành.

"Tiên sinh, ta nói cho ngài biết, lần này ngài phải tính tai nạn lao động cho tal"

Đại Lưu ấm ức không thôi: "Dựa vào đâu cái gì tốt cũng đều là của ngài, ta đi theo lại bị đánh đòn chứ?"

"Có gan thì ngươi đến trước mặt Thấm Nhi nói lại những gì vừa nói một lần đi!"

Kim Phi liếc nhìn Đại Lưu: "Tự mình học võ không giỏi, ngay cả một cô gái cũng không đánh lại được, còn không biết xấu hổ mà đến chỗ ta phàn nàn. Nếu ta là ngươi thì sẽ quyết chí vươn lên, chăm chỉ luyện võ, đến khi Thấm Nhi không thể đánh được ngươi nữa, không phải là ngươi đã có thể trả thù rồi sao?"

"Tiên sinh, ngài nói như vậy, lương tâm không thấy bị tổn thương ư?"

Mặt Đại Lưu đầy phẫn nộ nói: "Thấm Nhi từ nhỏ đã được cao thủ đại nội dạy dỗ, cho dù ta có luyện cả đời cũng không thể đánh thắng cô ấy!"

"Biết đánh không lại mà ngươi còn đi khiêu khích cô ấy?”

Kim Phi cầm bàn chải đánh răng, vừa múc nước, vừa cười nhạo Đại Lưu.

"Ta đâu dám khiêu khích bà cô đó đâu, còn không phải là do ngài ngủ với Cửu công chúa, cô ấy lấy ta ra để trút giận sao?"

Đại Lưu đưa muối dùng để đánh răng cho Kim Phi: "Ta không quan tâm, lần này ngài phải tính tai nạn lao động cho ta.

"Được, thấy ngươi thảm hại như vậy, ta cho ngươi hai lạng. bạc, để ngươi đi bốc thuốc."

Bình Luận (0)
Comment