“Sáng sớm hôm nay ạ."
“Cổng thành đóng rồi, làm sao các ngươi về được?“
“Bổ đầu đại nhân nói, canh ba giờ Dậu, cổng thành sẽ mở ra trong vòng một nén nhang cho bọn ta trở về thành.”
“Được, ta biết rồi, các ngươi đi làm việc đi.”
Kim Phi gật đầu với nha dịch, không hỏi gì thêm nữa
Đối phương chỉ là một nha dịch, hiểu biết có hạn, có hỏi thì cũng không hỏi được gì.
Sau khi nha dịch rời đi, Kim Phi ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Mọi người dỡ đồ xuống, nhanh chóng lên đường!”
Bà lão nghe Kim Phi nói vậy, do dự một lát rồi vẫn lấy can đảm lên tiếng: “Kim... Kim tiên sinh...”
Gọi xong, bà lại tiếp tục do dự. “Đại nương có chuyện gì không?” Kim Phi hỏi
“Tiên sinh, theo lý mà nói, ngài để đồ ở chỗ của ta, ta chắc chắn sẽ trông chừng giúp ngài, nhưng... nhưng nếu người Đông Man tới đây, ta phải dẫn Quế Phương và cháu gái chạy thoát thân...”
“Đại nương, người nên đi thì cứ đi, chúng ta sẽ tự sai người ở lại trông đồ."
Kim Phi không hề nói chắc rằng y sẽ đánh đuối người Đông Man, cũng không giữ đối phương lại, mà chỉ ra hiệu cho Đại Lưu lấy một túi gạo kê đưa cho bà lão: “Chút lương thực này coi như là lòng thành của chúng ta, đại nương mang theo mà dùng nhé.”
“Như vậy sao được?” Bà lão vội xua tay.
“Đại nương, chẳng lẽ người không nể mặt tiên sinh nhà †a sao?”
Lạc Lan: “Cầm lấy đi, tiên sinh còn đang bận đó.”
Bà lão thấy Lạc Lan nói vậy, không biết làm gì khác ngoài nhận lấy gạo kê.
Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bắt đầu dỡ hàng, Đại Lưu đọc tên vài nhân viên hộ tống bảo bọn họ ở lại trông chừng.
“Để lại mấy con ngựa chiến cho các anh em."
Kim Phi giao phó: “Nếu người Đông Man tới, các người đừng quan tâm tới vải, mau chóng chạy về phía nam, biết chưa?”
Nơi này cách kinh thành tầm hơn hai mươi dặm, mục đích ky binh Đông Man tới kinh thành là để đe dọa triều đình Đại Khang, cũng sẽ không chạy quá xa, khả năng tới đây cũng không lớn.
Thật ra nếu có tới thì cũng chỉ là một đội ngũ nhỏ, hơn nữa chạy từ kinh thành tới đây, thể lực của ngựa chiến chắc. chản sẽ không còn tốt, với tính cảnh giác của nhân viên hộ tống và đặc điểm ngựa chiến của Thổ Phiên, đám nhân viên hộ tống chạy trốn không khó.
“Rõ!”
Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội cùng nghiêm túc gật đầu.
Lần này số lượng vải Thục bọn họ mang theo cũng khá nhiều, hai gian nhà tranh cộng thêm nhà bếp, phòng chứa củi của bà lão chưa chắc có thể chứa hết được.
Nhiều vải vóc như vậy đáng giá khá nhiều tiền, nếu như đối thành bọn người bình thường, y nhất định sẽ bảo bọn họ sống chết canh chừng.
Nhưng Kim Phi cố ý dặn dò bọn họ, nếu thấy người Đông Man thì phải bỏ lại vải Thục mà trốn.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội tình nguyện bán mạng cho Kim Phi
Vì Kim Phi đã một mực nhấn mạnh rằng tính mạng con người quan trọng hơn hàng hóa, nếu gặp phải nguy hiểm, phải giữ mạng trước.
Nhưng y càng nhấn mạnh điều này, đám nhân viên hộ tống lại càng bán mạng
Từ khi tiêu cục được thành lập tới nay, trên đường giao. hàng không biết đã gặp bao nhiêu thổ phi, nhưng rất ít khi xảy ra chuyện nhân viên hộ tống vứt hàng chạy trối chết
Đó đều là trận chiến sinh tử, trừ khi lực lượng địch ta có sự chênh lệch quá lớn, bọn họ mới rút lui.
Hơn nữa, sau chuyện này tất nhiên sẽ phải trả thù.
Trước đây Thiết Ngưu chuyên làm điều này.
Lúc nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội dỡ hàng, bà lão và con dâu cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn.
Cô bé ở quán trà đứng ở bên cạnh chờ mẹ và bà nội.
Có thể là chờ đợi quá nhàm chán, cô bé ngước đầu nhìn Kim Phi: "Ngài chính là chiến thần ca ca ở Kim Xuyên sao?”
“Chiến thần ca ca?” Kim Phi sững sờ.
“Tiên sinh, bây giờ những người kể chuyện trong kinh thành đều nói ngài là chiến thần của Đại Khang, người dân cũng coi là như vậy."
Lạc Lan giải thích
“Ta còn chưa có con gái, không dám xưng là chiến thần.”