“Kim Phi, các ngươi đi đánh thổ phi, thế nào rồi? Có đánh chết hết thổ phỉ không?”
“Kim Phi, các ngươi kéo theo cái gì thế? Sao mà nặng vậy?”
“Không phải là tiền đó chứ?”
“Sao có thể chứ, mười mấy bao tải đựng được bao nhiêu tiền?”
Vừa vào làng, Kim Phi còn chưa kịp tách ra với đội ngũ đã bị dân làng bao vây lấy, nhao nhao lên hỏi đủ thứ.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây của dân làng, Kim Phi đang định về nhà thì thấy một người đàn ông mặc áo dài màu trắng ngà, dẫn theo hai nha dịch bước ra từ trong làng.
“Hắn chính là Chu sư gia sao?”, Kim Phi nhìn Lưu Thiết.
“Là hắn đấy”, Lưu Thiết gật đầu.
Nghe thế Kim Phi híp mắt nhìn Chu sư gia.
Vóc dáng Chu sư gia không cao nhưng rất gầy, tay cầm một cái quạt gấp, mắt tam giác, mũi khoăm, môi mỏng, còn để râu hình chữ bát, khiến người ta vừa nhìn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Khi Chu sư gia cười, Kim Phi cảm thấy càng không thoải mái.
Cứ có cảm giác hắn cười ẩn ý gì đó.
“Chắc vị này là Kim tiên sinh, Kim Phi nhỉ?”
Chu sư gia nhanh chân bước đến chào Kim Phi: “Đã nghe nói Kim tiên sinh tuổi trẻ tài cao, thể hiện là một nhân tài, gặp mặt mới biết quả nhiên tin đồn không hề sai, ngươi khiến ta bội phục”.
“Chu sư gia quá khen rồi”.
Kim Phi cũng không đáp trả hành lễ, hỏi: “Không biết Chu sư gia đến vùng đất núi hoang văng này có việc gì?”
Không đáp chào như vả vào mặt hắn ta, ánh mắt Chu sư gia lóe lên tia lạnh lùng, nhưng nhanh chóng đè nén xuống.
Hắn vẫn tươi cười nói: “Có thể nói chuyện riêng một chút không?”
“Được thôi, đến nhà ta đi”. Kim Phi gật đầu, đi trước dẫn đường. Ánh mắt Chu sư gia sáng lên, nhanh chóng đi theo.
Trước đó hắn đã muốn đến nhà Kim Phi xem thử nhưng lại bị đám người Lưu Thiết ngăn lại.
Bây giờ Kim Phi chủ động mời vừa đúng ý của hắn.
Không chừng hắn có thể nhìn thấy xe đẩy kiểu mới của Kim Phi.
Từ khi có hồi ức Chu sư gia ngày nào cũng đều có thể nhìn thấy xe đẩy, chỉ cần cho hắn nghiên cứu một lát, hắn có thể chắc chắn làm giống như thế.
“Kim tiên sinh, đồ trên xe chắc là chiến lợi phẩm của núi Thiết Quán nhỉ?”
Chu sư gia nhìn xe đẩy, thăm dò hỏi: “Thổ phỉ núi Thiết Quán chiếm cứ Kim Xuyên nhiều năm, không biết đã gây hại cho biết bao người dân, tiên sinh tiêu diệt được chúng chắc cũng thu hoạch không ít nhỉ?”
Mặc dù năm nào thổ phỉ núi Thiết Quán cũng làm công cho hắn, nhưng Lưu Giang kiếm được bao nhiêu, hắn cũng không biết.
“Cũng không bao nhiêu cả, hơn mười ngàn lượng bạc và năm sáu trăm xe lương thực thôi”.
Kim Phi cố ý nói gấp đôi số thu hoạch của mình. “Sao mà nhiều thế chứ?”
Chu sư gia trợn mắt, không che giấu được vẻ ngạc nhiên và đố ky trong giọng nói.
Mặc dù năm nào thổ phỉ núi Thiết Quán cũng cống lễ cho hắn, nhưng đa phần trong đó đều giao cho nhà họ Chu.
Phần còn lại hắn đút lót nhiều nơi, mấy năm nay tiền vào túi hắn còn chẳng nhiều bằng tiền của tên thổ phỉ Lưu Giang này.
“Đùa với Chu sư gia thôi”, Kim Phi cười nói gia cũng biết ta là thợ rèn, thật ra những thứ trên xe chỉ là một ít đá dùng để luyện chế sắt thôi”.
“Ngươi gạt ai chứ?”
Chu sư gia oán thầm một câu, cười hỏi: “Vậy ta bỏ ra năm trăm lượng bạc, ngươi bán đá này cho ta, thế nào?”
Nói rồi hắn lấy một tờ ngân phiếu trong ngực ra. “Ngươi nói thử xem?”
Kim Phi liếc mắt nhìn Chu sư gia.
'Tên này muốn tranh thủ cơ hội chứ gì?
“Nói đùa thôi”.
Chu sư gia khế cười rồi nhét ngân phiếu lại vào trong ngực.
Kim Phi cũng lười đáp lời, xoay người đi vào con đường nhỏ, tách ra với đoàn xe.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại dẫn A Mai đi theo Kim Phi.
Rất nhiều nhân vật tầm cỡ trong thành sẽ thuê vệ sĩ nữ bảo vệ nhà cửa, Chu sư gia cứ nghĩ họ là vệ sĩ nữ Kim Phi mời đến nên không để ý lắm.
Bước vào sân nhà, ánh mắt Chu sư gia nhìn lướt xung quanh tìm dấu vết của guồng quay tơ.
Tiếc là guồng quay tơ trong nhà Kim Phi và vài món đồ lò rèn đã chuyển đến căn nhà mới, Chu sư gia nhìn một vòng cũng không tìm được thứ gì có ích cả.
“Chu sư gia, đừng tìm nữa, ở đây không có guồng quay tơ”.
Kim Phi thẳng thắn vạch trần ý đồ đen tối của Chu sư gia.
“Guồng quay tơ? Guồng quay tơ gì chứ?”, Chu sư gia giả vờ tỏ ra ngơ ngác.
“Không hổ là lăn lộn trong quan trường, diễn khá đấy, mặt cũng không đỏ chút nào”.
Kim Phi ngồi xuống ghế đá, vươn vai.
Đi mấy canh giờ liền nên thắt lưng y hơi mỏi.
A Mai bước đến rót hai cốc nước, một cho Kim Phi, một cho Khánh Mộ Lam, không đoái hoài gì đến Chu sư gia và nha dịch.
Như thể không nhìn thấy họ vậy.
Chu sư gia có thể nhẫn nhịn lời giễu cợt lúc nãy của Kim Phi, nhưng cách làm của A Mai như tát vào mặt hắn.
Chu sư gia híp mắt lạnh lùng nói: “Kim tiên sinh, ngươi tìm được người làm này ở đâu thế, không biết phép tắc gì cả à?”
“Đầu tiên, họ không phải là người làm, là khách của ta”.
Kim Phi nói: “Thứ hai, nơi này không phải huyện phủ, †a không có khả năng chơi mấy trò quan trường với sư gia, hai nha dịch này chắc là thân tín được sư gia đào. tạo nhỉ, lại chẳng phải người ngoài, có gì thì cứ nói thẳng đi.
“Kim tiên sinh, ngươi có ý gì?”
“Ta không thích nói chuyện với đám quan trường các ngươi, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà ngươi còn hỏi có ýgì à?”
Kim Phi nói: “Ý trên mặt chữ, ta biết ngươi đến đây vì guồng quay tơ của ta, cũng biết ngươi và thổ phỉ núi Thiết Quán cấu kết với nhau, còn biết hôm nay ngươi đến để thương lượng.
Mọi người là người thông minh, có gì cứ nói thẳng không được sao? Nhất quyết phải giả vờ thành bộ dạng huynh đệ thân thiết làm gì, không mệt à?”
“Kim tiên sinh, ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi nói rõ cho ta xem ai thông đồng với thổ phỉ?”
Chu sư gia tức đến mức trán nổi gân xanh, tỏ ra mình trong sạch mà lại bị Kim Phi sỉ nhục, muốn liều mạng với Kim Phi.
“Đúng là vô vị”, Kim Phi không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc ngươi có muốn thương lượng hay không, nếu không thì cút ra xa chút, đừng làm lỡ thời gian ta nghỉ ngơi”.
Đầu năm nay mấy người tri thức đều tự cho là mình thanh cao, những người thẳng mặt mắng chửi người khác như Kim Phi gần như không có.
Vốn tưởng Chu sư gia sẽ bỏ đi, ai ngờ hắn lại đột nhiên đuổi hai nha dịch ra khỏi sân, sau đó chỉ vào. Khánh Mộ Lam và A Mai.
“Ngươi muốn đuổi người của ngươi là việc của ngươi, còn họ là bạn của ta”.
Kim Phi không chỉ không đuổi Khánh Mộ Lam và A. Mai ra ngoài mà ngược lại còn bảo họ ngồi xuống.
Chu sư gia vẫn cười nói: “Kim tiên sinh nói chuyện, làm việc gì cũng rất sảng khoái, vậy ta cũng không vòng vo nữa, nói thẳng đây”.
“Nói đi”.
Km Phi nằm nghiêng trên ghế mây nói.
“Nếu Kim tiên sinh cũng biết thổ phỉ núi Thiết Quán là do ta đào tạo thì trước khi ra tay có phải nên nói với ta một tiếng không?”
Chu sư gia làm khó: “Đây là quy tắc”.
“Làm phiền sư gia nói cho rõ được không, là do bọn thổ phỉ chạy đến tận đây muốn phanh thây ta ra, ta đánh tiếng trước với ngươi thế nào được, chết rồi báo mộng cho ngươi à?”