Trưởng làng dừng lại, vỗ mạnh vào đùi một cái.
Những người dân làng bình thường có thể không biết thân phận của Khánh Mộ Lam, nhưng gia đình trưởng làng biết rằng cô ấy là em gái của Khánh Hoài,
không thể đắc tội nổi.
Tuy nhiên, con gái đã bị Khánh Mộ Lam thao túng, trưởng làng không thể nuốt trôi cục tức này.
Ngay khi đang loay hoay, trưởng làng đột nhiên nhìn thấy Kim Phi đang đứng bên cạnh xe đẩy hóng hớt.
"Phi ca, cậu lên tiếng đi chứ!"
Trưởng làng chạy tới, nắm lấy Kim Phi: "Nói cho ta biết, Mộ Lan cô nương có phải đi quá xa rồi không?”
Kim Phi: "22"
Đang xem kịch hay thì bị nhân vật chính chạy tới kéo vào?
"Trưởng làng, ta có việc, ta đi trước đây". Kim Phi còn đang mong Khánh Mộ Lam dẫn quân dẹp hết bọn thổ phỉ đi kìa, sao mà dám dẹp quân của Khánh Mộ Lam được?
Dẫn đám Thiết Chùy chuồn thẳng.
Kết quả là vừa chạy tới cổng làng, Thiết Chùy đột nhiên vỗ vào cánh tay của Kim Phi:
“Tiên sinh nhìn qua đó đi”.
Kim Phi quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Khánh Mộ Lam dẫn đầu một nhóm nữ binh, đang sải bước đầy khí thế từ con đường khác đi tới.
"Lần này không đi nổi rồi".
Kim Phi đau khổ, cùng đám Thiết Chùy quay lại.
Khánh Mộ Lam là một cô gái bạo lực 100%, nếu đánh chết trưởng làng già thì sẽ gây ra rắc rối lớn.
"Lão Lưu, nghe nói ông không cho Tiểu Ngọc gia nhập đội nữ binh, tại sao?"
Đám Khánh Mộ Lam chưa thấy người đã thấy tiếng.
Cũng đầy mùi thuốc súng.
"Wì nó là con gái ta nên nó phải nghe lời ta".
Trưởng làng tuy rằng sợ hãi Khánh Mộc Lam, nhưng có nhiều người vây xem như vậy, ông ta không thể tỏ ra sợ hãi.
Không thể cáu với Khánh Mộc Lam, liền đẩy Tiểu Ngọc: "Đi, đến xưởng dệt với ta!"
"Con biết cha không cho con làm nữ binh chính là muốn con kiếm tiền cho chai”
Tiểu Ngọc thoát khỏi sức kéo của trưởng làng với đôi mắt đỏ hoe: "Con không đi, bằng không cha cứ đánh chết con đi còn hơn!"
"Mày....." Trưởng làng tức giận đến mức run cả râu, ngay khi tay cầm chổi vừa giơ lên, Khánh Mộ Lam đã giật ngay cây chổi của ông ta.
"Sao, ta muốn giáo huấn con gái của mình mà cũng cần cô quản à?"
Trưởng làng trừng mắt hỏi.
"Có phải vì tiền mà ông không cho Tiểu Ngọc đi theo ta không?"
Khánh Mộ Lam nheo mắt hỏi.
"Vì tiền thì sao hả?"
Trưởng làng cũng tức đến hồ đồ rồi, thuận miệng nói: "Ta nuôi nó lâu như vậy, nó nên giúp ta kiếm tiền đi chứ".
"Đúng là nên như vậy”.
Khánh Mộ Lam gật đầu, quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: "Một tháng ở xưởng dệt, muội có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Tháng trước ta kiếm được 41 văn. Phi huynh nói tháng này lương của ta sẽ tăng gấp đôi, lụa ta quay cũng nhanh hơn trước, chắc có thể kiếm được 95 văn".
Tiểu Ngọc thành thật.
Khi mới thành lập xưởng dệt, nữ công nhân được trả lương mỗi ngày một văn, sau này khi Đường Đông Đông chuyển sang trả lương khoán, nữ công nhân làm việc càng hăng say hơn, họ ngày càng có tay nghề cao hơn. Nhiều nữ công nhân có thể kiếm được hơn 40 văn một tháng.
"Chín mươi lăm, phải không?"
Khánh Mộ Lam gật đầu: "Tiểu Ngọc, mỗi tháng ta sẽ cho muội 300 văn, những quyền lợi khác đều giống như những cựu binh dưới quyền Lương huynh, muội nghĩ sao?"
"Ba trăm văn?”
Tiểu Ngọc lập tức che miệng lại.
Những người đến xem trong làng cũng đột nhiên sôi sục.
“Trời ơi, ba trăm văn một tháng!"
"Đội hộ vệ cũng không có tiền công cao như vậy đâu nhỉ?"
"Mộ Lan hào phóng quái" "Tiểu Ngọc lần này thật may mắn!"
Dân làng choáng váng trước sự hào sảng của Khánh Mộ Lam.
Phải biết ngày nay, hầu hết đàn ông kiếm được ít hơn một trăm văn một tháng.
"Mộ Lan, cô còn cần người trong đội nữ binh không?"
Một cô thôn nữ ngoài ba mươi hào hứng hỏi.
Đàn ông trong nhà cô ấy hy sinh trên chiến trường, để lại một người mẹ chồng què và hai đứa con, gia đình phụ thuộc cả vào cô ấy.
Có thể tưởng tượng ra nó khó khăn đến thế nào.
Tuy giờ đã vào làm ở xưởng dệt, nhưng không còn thời gian làm ruộng, mẹ già lại đau ốm, số tiền kiếm được vẫn không đủ.
Nghe nói tham gia đội nữ binh mỗi tháng có 300 văn, lập tức thèm muốn.
"Người thì cần nhưng cô phải vượt qua đánh giá của chúng ta".
Khánh Mộ Lam nói: "Đi theo ta, sau này có thể phải đánh thổ phỉ, ta không muốn nuôi mấy con ma bệnh!"
"Ta không phải ma bệnh, ta làm ruộng từ năm mười hai tuổi, ta còn cường tráng hơn nam nhân kìa!"
Để chứng minh, người phụ nữ ôm dì ba bên cạnh rồi nâng lên đỉnh đầu khiến dì ba la hét oai oái.
"Được rồi, được rồi, sức lực của cô quả nhiên không nhở'.
Khánh Mộ Lam không biết nên cười hay nên khóc: "Mau thả dì ba xuống đi".
"A Bội, mày muốn giết tao àI"
Dì ba sợ đến nỗi co quắp hết cả chân lại, đập loạn xạ vào người phụ nữ kia.
Người phụ nữ cũng biết mình sai, rụt cổ lại để cho dì ba trút giận.
Chờ đến khi dì ba ngừng đánh, người phụ nữ tên A. Bội mới tươi cười hỏi: 'Mộ Lam cô nương, cô nghĩ sao?"
“Sức mạnh vậy là đủ rồi, nhưng chúng tôi tuyển người, ngoài sức mạnh, còn phải tuân theo mệnh lệnh”, Khánh Mộ Lam nói.
“Mộ Lam cô nương, yên tâm, chỉ cần cô trả công cho. tôi, cô bảo tôi đi về hướng đông tôi sẽ không bao giờ đi về hướng tây”, A Bội nhanh chóng cam đoan.
"Vậy được, sáng mai cô đến sau núi tìm tôi. Nếu như không có vấn đề gì về việc mang nặng chạy việt dã thì được thôi", Khánh Mộ Lam nói. “Vậy tiền công của ta một tháng cũng là 300 văn?”, A. Bội trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy, chỉ cần cô vượt qua bài kiểm tra của tôi, thì lương ít nhất sẽ là 300 văn. Nếu cô trở thành đội trưởng hoặc lập công, cô sẽ được thêm tiền!"
Khánh Mộ Lam lớn tiếng nói: "Ngoài ra, các nữ binh cũng sẽ được ở ký túc xá, mỗi người một phòng như nam nhân. Ngoài ra, nếu có người bị thương hoặc tử trận, ta sẽ chịu trách nhiệm".
Nghe vậy, mắt A Bội đột nhiên sáng lên.
Trong số những người phụ nữ đứng xem, nhiều người cũng muốn tham gia.
"Mộ Lam cô nương, giờ cô nói thì hay lắm nhưng nhỡ có chuyện cô bỏ chạy thì sao?”
Một người phụ nữ hỏi.
Ngay khi nghe được những lời này, vài phụ nữ đã chùn lòng.
Mọi người đều sẵn sàng tin lời Kim Phi, bởi vì Kim Phi có mấy xưởng tại làng Tây Hà, không thể chạy trốn.
Nhưng Khánh Mộ Lam không phải là người địa phương, nếu bỏ chạy thì biết tìm ở đâu?
"Cái này......"
Bản thân Khánh Mộ Lam hiểu rằng dân làng không thể tin cô ấy, vì vậy cô ấy nhìn Kim Phi cầu cứu.
Kim Phi mỉm cười gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: "Nếu như Mộ Lan chạy trốn, ta sẽ chịu trách nhiệm".
Đùa chắc, Khánh Mộ Lam là em gái của Khánh Hoài, sao có thể thiếu tiền được chứ?
Cô ấy có thể dễ dàng nuôi được một đội khoảng 100 người ấy chứ.
Hơn nữa, cho dù thật sự chạy trốn, không phải vẫn còn Khánh Hoài đó sao?
Với sự bảo đảm của Kim Phi, dân làng không còn băn khoăn gì nữa, A Bội lập tức nói: "Mộ Lam cô nương, mai tôi sẽ đến sau núi đúng hẹn!"
"Được, ta chờ!”
Khánh Mộ Lam gật đầu nhìn xung quanh: “Còn có ai muốn tham gia không?