Cửu công chúa liếc Trần Cát một cát, lạnh giọng nhắc nhở: "Phụ hoàng, con gái khuyên người tốt nhất đừng động vào tiên sinh, nếu không hậu quả chắc chẵn còn nghiêm trọng hơn cả ba nước Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên cùng tấn công Đại Khang nữa!”
Bị Cửu công chúa nhìn ra ý nghĩ, Trần Cát hơi lúng túng,
Ông ta còn già mồm ngụy biện nói: “Kim Phi nhiều lần chống lại kẻ địch xâm lược, còn có công cứu giá, trắm khen thưởng còn không kịp, sao có thể gây bất lợi cho y được chứ?”
Cửu công chúa cũng biết một vừa hai phải, không tiếp. tục vạch trần, nhưng giọng điệu cũng chậm lại, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, nếu không gặp được tiên sinh, không chắc con gái ở Thổ Phiên đã bị làm nhục, gả cho tiên sinh, con gái không thấy tủi thân, ngược lại còn thấy vinh hạnh.
Tiên sinh không chỉ có tài năng cai trị thiên hạ, còn biết thương người, con gái ở làng Tây Hà, chưa bao giờ thấy ngài ấy nặng lời với Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, phu thê đối xử tôn trọng với nhau, so với phò mã của đám Hàn Dương, Thành Dương, không biết là hơn bao nhiêu lần, phụ hoàng không cần lo lẳng cho con gái!”
“Haizz1” Trần Cát thở dài một hơi thật sâu. Sinh ra làm công chúa là may mắn, cũng là bất hạnh.
Hàn Dương, Thành Dương mà Cửu công chúa vừa nói, là Ngũ công chúa và Bát công chúa của Đại Khang.
Hai người đều lớn hơn Cửu công chúa chỉ một tuổi, nhưng đã thành hôn ba năm rồi
Lúc vừa thành hôn còn tốt, cái gì phò mã cũng chiều lòng công chúa. Nhưng qua hơn một năm, sau khi sự tươi mới cạn kiệt, phò mã đã bắt đầu làm xảng làm bậy.
Lén lút nuôi nhân tình thì đã đành, phò mã còn thường xuyên công khai đi chơi thanh lâu.
Tính cách Trần Cát mềm yếu, phò mã của Ngũ công chúa và Bát công chúa đều là con cháu của quyền thần, mảng mấy lần thì bỏ mặc.
Hiện nay Ngũ công chúa và Bát công chúa chẳng khác gì góa phụ
So với phò mã của bọn họ, Kim Phi quả thực có thể được coi là đối tượng hiếm có.
“Con đã nghĩ kĩ rồi thì tùy con”
Trần Cát bất đäc dĩ vỗ vai Cửu công chúa: “Nếu con. sống tốt, sống vui vẻ, trầm mất mặt thì mất mặt.”
“Đa tạ phụ hoàng!”
Cửu công chúa hành lẽ với Trần Cát: “Con gái nhất định sẽ khuyên nhủ tiên sinh, cố gảng giúp đỡ phụ hoàng, tin là không lâu sau, Đại Khang nhất định có thể quốc thái dân an, phụ hoàng cũng sẽ trở thành minh quân ngàn đời, danh tiếng đi vào lịch sử!”
“Lời đường mật của chính con thì thôi đi, bớt đội lên trẫm!”
Trần Cát tức giận lườm Cửu công chúa một cái “Phụ hoàng, có phải con gái đang rót lời đường mật cho người hay không, người cứ phái Cục tình báo đi Tây Xuyên xem xét là biết thị
“Trâm sẽ phái người đi xem." Hoàng đế xua tay, đi ra khỏi gác canh.
Cửu công chúa mỉm cười, cũng không nói nhiều nữa, đi ra theo.
Đến cổng, thấy Kim Phi nhô đầu nhìn sang bên này, cô ấy lén lút nháy mắt với Kim Phi một cái
Dù sao Cửu công chúa gần như đã nói rõ rồi, Kim Phi cũng không kiêng đè nữa, y đi thẳng qua kéo Cửu công chúa về lầu canh gác: “Có lời thì nói, nháy mất làm gì, để tỏ vẻ mắt người to à?”
Tâm trạng Cửu công chúa không tệ, lại nháy mắt với Kim Phi
Cả quãng đường đi từ Kim Xuyên tới đây, Kim Phi luôn đè nén “hỏa khí”, nhưng lầu canh không có một cái cửa nào, cho dù "hỏa khí” của y có lớn hơn nữa cũng chỉ đành đè xuống
Y cắn răng hỏi: “Hai người vừa nói gì thế?”
“Tối nay ta sẽ nói với ngài!” Cửu công chúa úp úp mở. mở.
“Trần Văn Nhị, người thật lòng không?” Kim Phi chà tay, cảnh cáo nói: "Đừng quên, bây giờ người trông coi hoàng thành đều là người của ta, đêm nay cẩn thận ta xông vào. tẩm cung của người!”