Nhẹ thì tịch thu tất cả tiền để dành, nặng thì bị đánh đập nghiêm trọng.
Hàng năm không biết có bao nhiêu cô gái thanh lâu đã bỏ mạng vì bị đánh đập như vậy.
Càng đừng nói đến quyền tự do cá nhân.
Không có sự cho phép của tú bà, cô gái ở thanh lâu đừng hòng ra ngoài dù chỉ một bước.
Đẳng cấp của thanh lâu càng cao, cô nương càng nổi tiếng thì những quy định này càng nghiêm ngặt.
Bởi vì trinh tiết của các cô nương trong thanh lâu là đáng tiền nhất, nhiều cô nương nổi tiếng cô nương được các tú bà bảo vệ chu đáo, khiến khách hàng hồi hộp, đợi thêm vài năm để kiếm thêm tiền rồi mới để khách hàng mua đêm đầu tiên của các cô nương.
Bằng cách này, lợi nhuận có thể được tối đa hóa.
Hầu như tất cả các cô nương đến hôm nay đều rơi vào tình huống này.
Mặc dù là cô nương nổi tiếng của hai thanh lâu lớn, không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền cho thanh lâu, nhưng số lần có thể ra khỏi thanh lâu mỗi năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vốn dĩ đã nghe danh phòng đấu giá Kim Xuyên nổi tiếng kinh thành đã lâu, bọn họ đều rất tò mò.
Sau khi bước vào phòng đấu giá, các cô gái nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Kim Phi.
Bất cứ khi nào Kim Phi nhìn về phía họ, y đều có thể thấy một số cô nương đang lén nhìn mình.
Thấy y nhìn sang, có vài cô gái ngượng ngùng tránh ánh mắt, có người gật đầu chào hỏi với Kim Phi, một số người táo bạo thậm chí còn ném những ánh mắt tán tỉnh về phía Kim Phi.
Phòng đấu giá được Kim Phi thiết kế theo kiểu rạp hát của đời sau, với một sân khấu ở phía trước và một dãy ghế bậc thang hình quạt ở phía đối diện của sân khấu.
Có một khoảng trống giữa sân khấu và chỗ ngồi, Kim Phi đi tới, tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Nói đi, các người tìm ta làm gì?"
"Chủ yếu là các cô gái rất ngưỡng mộ ngài, muốn tới gặp ngài một lát, vì vậy ta đã tự ý đưa họ đến đây."
Ngụy Võ Thái nói: "Những cô gái này đều giỏi ca hát và nhảy múa, tiên sinh có muốn xem một chút không?"
"Có thể ca hát nhảy múa?"
Kim Phi không khỏi nghĩ đến kế hoạch lúc trước của mình, suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Vậy thì xem thử vậy."
"Các cô nương, Kim tiên sinh đã đồng ý xem các cô biểu diễn rồi, lên sân khấu đi!"
Ngụy Võ Thái vội vàng giục các cô gái lên sân khấu.
Các cô gái cũng rất hào hứng, tất cả đều điều chỉnh bản thân đạt tới trạng thái tốt nhất.
Những cô gái này được Ngụy Võ Thái và Khánh Chinh lựa chọn cẩn thận, phân công rõ ràng, một số gảy đàn, một số gõ trống, một số chơi sáo và một số nhảy múa.
Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc du dương và uyển chuyển vang lên trên sân khấu.
Kiếp trước Kim Phi sống trong thời đại Internet, có loại nhạc nào mà y chưa từng nghe chứ?
Vốn dĩ y đang thờ ơ, khi tiếng nhạc nổi lên, tinh thần của y lại vô thức phấn chấn.
Phải nói rằng nghe nhạc tại hiện trường hoàn toàn khác với nghe từ điện thoại hay máy tính.
Những cô nương này được hai thanh lâu lớn nổi tiếng đào tạo tỉ mỉ, xuất sắc cả về ngoại hình lẫn tài năng. Nếu không, họ đã không thu hút được sự chú ý của nhiều công tử quý tộc ở kinh thành như vậy.
Các cô gái muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Kim Phi, lỡ đâu được Kim Phi chọn trúng, họ sẽ có thể thoát ra khỏi bể khổ.
Dù chơi đàn tam thập lục, đánh trống, thổi sáo hay ca múa, họ đều thể hiện kỹ năng tối đa của mình, thể hiện mặt tốt nhất của mình trước Kim Phi.
Kim Phi nhất thời sững sờ một hồi.
Khánh Chinh và Ngụy Võ Thái lén liếc nhìn nhau, bọn họ càng thêm vui vẻ.
Quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại được cảnh tượng như vậy!
Khi bài hát kết thúc, Khánh Chinh bước lên phía trước nháy mắt với Kim Phi, hỏi với giọng điệu tinh nghịch: "Kim tiên sinh thấy thế nào, có hợp ý người nào không ạ?"
"Đúng vậy, Kim tiên sinh, ta cũng đã mang theo khế ước bán thân của bọn họ, ngài chọn trúng ai thì hôm nay có thể dẫn người đó đi theo luôn."