“Không cần cảm ơn, thật ra dù cho hôm nay không có chuyện này, mấy ngày nữa các cô cũng sẽ được tự do.”
Kim Phi cười xua tay.
Việc khám xét nhà của Cửu công chúa là sắp xếp theo thứ tự ưu tiên những thứ quan trọng trước.
Trước tiên là giữ những tên quyền quý lại, sau khi lục soát được vàng bạc tham ô của bọn chúng thì sẽ từ từ xử lý đến những sản nghiệp khác.
Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu cũng nằm trong danh sách xử lý.
Sau khi Kim Phi tiếp nhận, chắc chắn sẽ không tiếp tục để cho các cô nương kinh doanh bằng cơ thể nữa.
Thật ra Kim Phi đã cân nhắc đến việc huỷ bỏ thanh lâu và gia nô, nhưng đã bị Cửu công chúa bác bỏ.
Thanh lâu ở trên khắp Đại Khang quá nhiều, những gia nô dựa vào địa chủ kiếm cơm cũng quá nhiều, không thể áp đặt trực tiếp, nếu không sẽ có rất nhiều thanh lâu cô nương và gia nô không có công cụ kiếm cơm, rất có thể sẽ bị chết đói.
Vậy thì lòng tốt của y sẽ trở thành chuyện xấu.
Cho nên dạo gần đây Kim Phi vẫn luôn suy tính phải xử lý chuyện này như thế nào.
“Dù thế nào cũng phải cảm tạ tiên sinh!” Lời nói của cô nương váy đỏ cắt đứt suy nghĩ của Kim Phi.
“Nếu thật sự muốn cảm ơn ta thì sau này hãy làm cho tốt công việc ở đoàn ca múa.”
Kim Phi cười đáp.
“Tiên sinh yên tâm, sau này nô tỳ... Ta dù có phải làm trâu làm ngựa, cũng báo đáp không hết đại ân của tiên sinh.”
Cô nương váy đỏ vội vàng nói. “Quá lời rồi, quá lời rồi, chẳng qua chỉ là một việc nên làm mà thôi, các cô bây giờ đều đã tự do, nếu như không thích công việc này thì cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
“Chúng ta vai không thể vác, tay không thể nhấc, ngoài việc ca hát nhảy múa ra thì có thể làm được việc gì đây?”
Cô nương váy đỏ bất đắc dĩ nói.
“Vậy được, Lạc Lan, cô sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước, sau đó dẫn bọn họ đi gỡ bỏ thân phận.”
Kim Phi nói tới đây, quay đầu nhìn về phía các cô nương: “À, các cô còn đồ ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu không? Có cần quay về lấy không?”
“Không cần đâu ạI!”
“Không có đồ gì cả!”
Tất cả các cô nương đều nhanh chóng lắc đầu.
Cứ như Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu là đầm rồng hang hổ ăn thịt người.
Nhìn Lạc Lan dẫn các cô nương đi, Kim Phi cũng không còn hứng thú đi quan sát nữa, y và Đại Lưu quay lại hoàng cung.
Hiện tại những quyền quý cần bắt cơ bản đã bắt hết, không bị bắt cũng đã chủ động giao nộp thư nhận tội cùng với bạc.
Sự phản kháng của các quyền quý càng ngày càng yếu, kinh thành dần dần lấy lại được sự yên bình.
Tiếp tục như vậy hơn nửa tháng, những quyền quý mà Cửu công chúa muốn xử lý, toàn bộ đã bị bắt vào đại lao.
Trong quá trình hành động lần này, nhân viên hộ tống tổng cộng chết trận hơn ba trăm người.
Trong hôm cứu giá, Kim Phi đã đoán trước được những ngày tới kinh thành sẽ không được yên bình, sáng sớm ngày hôm sau đã sai Lạc Lan truyền tin đi các nơi, điều động nhân viên hộ tống viện binh đến kinh thành.
Quan Hạ Nhi sợ Kim Phi ở kinh thành gặp phải nguy hiểm, ngay lập tức ra lệnh cho tiểu đoàn 1 và 2 của quân Trấn Viễn dừng việc tiêu diệt thổ phỉ, rút quân về trấn thủ huyện Kim Xuyên.
Mấy nghìn nhân viên hộ tống vốn dĩ phụ trách trấn thủ huyện Kim Xuyên nhanh chóng di chuyển đến kinh thành ngay trong ngày.
Trải qua thời gian dài dùng tốc độ nhanh nhất, cuối cùng họ cũng đến kinh thành.
Cùng đi với đoàn nhân viên hộ tống còn có mấy chiếc thuyền buôn lớn.
Kim Phi chia nhân viên hộ tống ra làm hai nhóm, một nhóm đi trấn áp tù binh Đông Man, xuôi theo sông Hoàng Hà, đưa bọn họ về Đông Man.
Nhóm nhân viên hộ tống thứ hai giao cho Cửu công chúa chỉ huy.
Cửu công chúa tiếp nhận nhân viên hộ tống để cho bọn họ bảo vệ kinh thành, sau đó bắt đầu chỉnh đốn cấm quân.
Việc này chỉ kéo dài hơn nửa tháng.
Cấm quân về cơ bản bị sa thải mất một phần ba, còn hai phần còn lại đều được tiến hành cải tổ lại.
Những người trước canh giữ ở cửa Đông đều bị điều sang cửa Tây, những người vốn dĩ phụ trách bảo đảm an ninh trong thành đều bị điều đi canh phòng trên tường thành.
Dẫu vậy, Cửu công chúa cũng phải chuẩn bị cho tương lai hai năm tới, một lần nữa tuyển chọn binh lính từ các nơi khác nhau, rồi lại thay đổi một số trong đó.
Tần Trấn cũng không phản đối việc này.
Giải quyết xong cấm quân, kinh thành xem như hoàn toàn được ổn định lại.
Đại Khang vào cuối mùa xuân năm Vĩnh An thứ 24, Trần Cát ban hành cáo thị ngự mệnh đầu tiên trong năm.
Cái gọi là cáo thị ngự mệnh là Hoàng đế tự mình ban hành, thông cáo thiên hạ thi hành mệnh lệnh chính trị, cũng là mệnh lệnh cao nhất ở thời phong kiến.
Mười mấy năm trước, một khi Hoàng đế đã ban hành cáo thị ngự mệnh, thì dân chúng đều biết sắp phải tăng thuế.
Cho nên khi thấy cáo thị, dân chúng đều đầy vẻ lo lắng.