Địa ngục trống rỗng, ác quỷ đều ở nhân gian.
Trên mạng đời trước, câu nói này gần như đã quá phổ biến.
Kim Phi hiểu ý trên mặt chữ của câu nói này, nhưng không ngờ ở đây cũng như vậy.
Từ lâu y đã biết Đại Khang có rất nhiều thế gia vọng tộc quyền quý phú thương không đối xử với đầy tớ như con người, nhưng chưa từng nhìn thấy tận mắt, trong lòng cũng không nhận thức quá rõ ràng.
Cho tới khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của hai nha hoàn trước mặt, Kim Phi mới thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Thậm chí y không dám đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, nếu hai nha hoàn này là người thân thiết của mình, y sẽ thế nào?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cơn tức giận trong tim Kim Phi đã bùng lên không thể kìm chế được.
Y quay đầu tức giận quát nói: “Đại Lưu, bät ông ta lại cho ta!"
Bản thân đã từng nếm trải gian khổ, càng dễ đồng cảm sâu sắc.
Người từng bị ướt mưa, mới biết cảm giác mưa đánh vào.
người, lúc trong tay có ô, nhìn thấy người khác ướt mưa, mới nghĩ tới chuyện mời người khác cùng trú mưa.
Nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi cơ bản đều có xuất thân tá điền vượt khó, trời sinh càng đồng tình với người cực khổ.
Nhận được mệnh lệnh của Kim Phi, Đại Lưu tiến lên đá tên nhà giàu ngã ra đất!
Mấy tên ác ôn sau lưng ông ta còn chưa kịp nói một lời nào, tất cả đã bị nhân viên hộ tống khác đánh ngã lộn nhào!
Có hai tên ác ôn thô lỗ bị đánh, trong lòng không phục lắm, nên ngẩng cổ giận dữ nhìn nhân viên hộ tống.
Kết quả là ngay giây tiếp theo đã bị ủng sắt của nhân viên hộ tống đá vào mặt.
Phú thương cũng là hạng người mềm nắn rắn buông, thấy đám người Đại Lưu nghiêm túc thật, vội vàng hô: “Vị quân gia này, ở đây là kinh thanh, đánh người tùy tiện là phạm pháp đấy!"
“Biết đánh người là phạm pháp, mà ngươi còn dám đánh chết cô ấy à?”
Đại Lưu chỉ vào nha hoàn bị đánh chết, tức giận nói.
“Con nô tỳ hèn hạ, khác nào súc vật, cô ta là do ta mua về, thì mạng cũng là của ta..”
Phú thương còn chưa ngụy biện xong, trên bụng lại ăn một đạp.
“Mẹ kiếp, cáo thị ngự mệnh của bệ hạ đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, cấm tất cả nô tịch, tiện tịch, cũng không được đánh đầy tớ..”
“Đại Lưu, nói nhiều với một tên muốn chết như thế làm gì?
Kim Phi nhìn nha hoàn bị đánh chết trên mặt đất, trong lòng cảm thấy rất kì lạ, xua tay nói: “Bắt bọn họ về tra hỏi cẩn thận, hễ ai tham gia vào chuyện đánh nha hoàn này, đều đưa tới chợ rau, trừng phạt gấp ba!”
Trong cáo thị ngự mệnh của Trần Cát đã nói, từ ngày cáo thị được ban hành, nếu ai còn đánh đập đầy tớ, đều xử phạt gấp bai”
Người đánh đập đầy tớ đến chết, thì đưa tới chợ rau trực. tiếp trừng phạt với cách tương tự, dùng cách thức tương tự đánh đến tận khi bị chết mới thôi.
Lúc này cuối cùng tên nhà giàu cũng sợ hãi, bò tới chuẩn bị xin tha với Kim Phi, lại bị Đại Lưu đạp lên mặt một phát.
Chuyện còn lại đã có cấm quân và nha dịch xử lí, Kim Phi dẫn đám người Đại Lưu quay về nha phủ.
Thật ra Cửu công chúa và Trần Cát không tán thánh lệnh thả gia nô của Kim Phi lắm, nhưng Kim Phi kiên trì, mới miễn cưỡng đồng ý lấy kinh thành làm nơi thí điểm.
Ban đầu Kim Phi cũng chuẩn bị xem thử hiệu quả thí điểm, kết quả là hiệu quả không tốt, đành nghĩ biện pháp khác.