Mưa mùa hè, nói đến là đến. Lại còn là cơn mưa như nước trút đầu mùa.
Đi cùng với cơn mưa xối xả ấy là gió lớn càng thổi càng mạnh.
Trương Lương ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, thấy
khinh khí cầu vừa nãy vẫn vững vàng bay trên không trung giờ cũng bị thổi đến mức đong đưa trái phải.
Sức gió ngày càng lớn, biên độ đong đưa của khinh khí cầu ngày càng cao.
Sợi dây thừng buộc khinh khí cầu trên giá gỗ cũng bị lôi kéo, vang lên từng tiếng kẽo kẹt.
“Tháo tất cả khinh khí cầu xuống!”
Trương Lương gọi lính truyền lệnh đến, nói nhanh: “Truyền lệnh xuống, toàn quân tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh bậc một!”
“Rõ!”
Lính truyền lệnh đội mưa chạy ra ngoài.
Đại Tráng ở lều bên cạnh, nghe thấy mệnh lệnh của Trương Lương lập tức chạy ra.
“Sao vậy Lương ca?”
“Nếu ta đoán không sai thì người Đông Man sắp phát động tấn công!”
Trương Lương đứng trong màn mưa, cau mày: “Vua Đông Man quả không hổ danh một bậc lão tướng, kinh nghiệm phong phú vô cùng. Rốt cuộc thì chúng ta vẫn rơi vào bãy của chúng”.
Giờ suy nghĩ cẩn thận, anh ta hiểu người Đông Man đời đời sinh sống trên thảo nguyên, đương nhiên sẽ hiểu rõ thời tiết phương bắc hơn họ.
Chắc hẳn vua Đông Man đã đoán trước được mấy ngày nay sẽ có bão nên mới hạ trại ở phía đông đối diện họ.
Chờ khi bão tới, khinh khí cầu không thể bay lên không trung được, lựu đạn cần dùng lửa đốt dây dẫn cũng không thể sử dụng, đối với phe Đông Man mà nói, đây chính là thời gian tiến công có lợi nhất.
Trương Lương đoán không sai, thấy khinh khí cầu của quân Bắc phạt lần lượt hạ xuống, biên giới phía đông nhanh chóng vang lên tiếng ngựa phi nước đại.
“Người Đông Man sắp tới!” Quân Bắc phạt lập tức tiến vào trạng thái khẩn cấp. Tiểu đoàn Thần Cung mang vật tư xông lên hàng đầu.
“Lương ca, thời tiết như vậy vô cùng bất lợi với chúng tai”
Lúc này, từ quân lính đến nhân viên hộ tống, ngay cả Đại Tráng cũng không khỏi lo lắng.
“Tiên sinh đã nói rồi, nhân viên hộ tống cứ thuận lợi đánh trận mãi cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì đâu có chiến trường nào mãi thuận buồm xuôi gió đâu!”
Sắc mặt Trương Lương càng thêm phần nghiêm túc: “Lúc có lợi, quân ta sẽ đánh, gặp lúc bất lợi, ta càng phải đánh sao cho thật đẹp, có như thế mới đánh cho người Đông Man biết sợ được!”
“Nói đúng lắm Đại Tráng gật đầu rồi hỏi: “Quân địch tới từ phía đông. Bên đó sẽ gặp áp lực lớn, có cần điều động người của tiểu đoàn Thần Cung từ ba hướng khác tới chỉ viện không?”
“Không cần”, Trương Lương lắc đầu nói: “Bảo hậu cần đưa nhiều vật tư qua là được.”
Tiếng vó ngựa phi nhanh càng vang vọng, chỉ mười mấy phút sau, thảo nguyên phía đông đã xuất hiện bóng dáng kị binh.
Mưa nặng hạt khiến tầm nhìn của nhân viên hộ tống bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tới khi nhìn thấy kị binh thì kẻ địch đã lao tới gần chiến hào.
Hơn nữa, địch có chuẩn bị mới đến, biết quân Bắc phạt đã đào hố vùi ngựa nên cũng không lập tức xông lên, mà cho tử sĩ cõng ván gỗ trên lưng bò thẳng về phía trước để lấp hố vùi ngựa lại.