"Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi!"
Khánh phi cũng không hề ra vẻ gì, ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đỡ hai người dậy, lại bảo tỳ nữ đưa hai chiếc hộp qua.
Quan Hạ Nhi theo bản năng muốn từ chối, lại bị Đường Tiểu Bắc lén lút kéo tay áo.
"Bậc trên ban cho, không dám từ chối, đa tạ nương nương ban thưởng."
Đường Tiểu Bắc cười rồi nhận lấy chiếc hộp bằng hai tay. "Đa tạ nương nương ban thưởng!"
Quan Hạ Nhi thấy Đường Tiểu Bắc nhận lễ vật, cũng làm theo mà nhận lấy chiếc hộp.
"Hạ Nhi tỷ tỷ, gần đây có khỏe không?"
Đến khi Quan Hạ Nhi đứng dậy, Cửu công chúa bước tới, thân thiết nắm lấy cánh tay Quan Hạ Nhi.
Khánh phi thấy vậy, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ bất lực.
Lý do bà ấy vừa gặp mặt đã ban thưởng lễ vật cho Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, là vì muốn lấn át bọn họ.
Cửu công chúa lớn lên trong cung, không thể nào không nhìn ra ý định của bà ấy.
Nhưng Cửu công chúa cứ hết lần này tới lần khác chủ động gọi Quan Hạ Nhi là tỷ tỷ, ý định của Khánh phi lập tức đổ sông đổ biển.
"Vẫn khỏe!"
Quan Hạ Nhi trả lời với nụ cười có phần áy náy.
Quan Hạ Nhi suy nghĩ đơn giản, không nhìn ra ý đồ của Khánh phi, nhưng Đường Tiểu Bắc nhìn ra.
Có điều, Khánh phi dù sao cũng là Hoàng phi, còn là cô ruột của Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam, Đường Tiểu Bắc cũng không dám làm xấu mặt bà ấy.
Nhưng cứ chịu thiệt như vậy rõ ràng không phải phong cách của Đường Tiểu Bắc, cô ấy mang theo nụ cười trên mặt, năm lấy cánh tay của Cửu công chúa: "Vũ Dương, năm ngoái muội không chào hỏi tiếng nào đã rời đi, ta và Hạ Nhi tỷ tỷ lo lắng cho muội biết bao, sau này không được như vậy nữa!"
Khánh phi vừa nghe Đường Tiểu Bắc nói như vậy, không khỏi hơi nheo mắt lại.
Đường Tiểu Bắc mặc dù ngoài mặt thì tươi cười, trong lời nói lại có hàm ý dạy dõ.
Điều này khiến Khánh phi rất khó chịu trong lòng, đang chuẩn bị nói để ra mặt giúp con gái, Cửu công chúa lại nói trước một bước: "Khiến tỷ tỷ và Tiểu Bắc lo lăng rồi, bổn cung biết lỗi rồi, sau này sẽ không như vậy nữa!"
Khánh phi nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.
Cửu công chúa gọi Quan Hạ Nhi là tỷ tỷ, nhưng gọi thẳng tên Tiểu Bắc, còn cố ý tự xưng bổn cung, chính là đang cảnh cáo Đường Tiểu Bắc, cô ấy có thể nhường Quan Hạ Nhi, nhưng sẽ không nhường Đường Tiểu Bắc.
Kim Phi mặc dù không hiểu được cuộc trao đổi giữa ba người Đường Tiểu Bắc, Cửu công chúa và Khánh phi, nhưng y theo bản năng nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, liên tục nháy mắt với Trịnh Phương đang đứng bên cạnh.
Trịnh Phương hiểu ý, cười nói: "Tiên sinh, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta nhanh chóng trở về đi, đợi lát nữa người dân biết ngài đã trở lại, e là sẽ đến bến thuyền để hóng chuyện, sẽ khó đi hơn."
"Được thôi!" Kim Phi vội vàng nhìn về phía Khánh phi: "Nương nương, chúng ta trở về thôi?"
Khánh phi vốn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy Cửu công chúa nháy mắt với bà ấy, bèn gật đầu, leo lên chiếc xe ngựa đầu tiên dưới sự nâng đỡ của Kim Phi và Cửu công chúa.
Cửu công chúa mỉm cười với Kim Phi và Quan Hạ Nhi rồi cũng theo lên xe.
Khánh phi đã quen đấu với các phi tử ở trong cung, thế nên khi thấy Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc thì muốn thay Cửu công chúa trấn áp bọn họ.
Trần Cát không đến, thân phận của Khánh phi là cao nhất, nhưng Cửu công chúa hiểu rất rõ Kim Phi, nếu Khánh phi thật sự dùng thân phận để trấn áp hai người họ, chắc chắn sẽ khơi dậy lòng phản nghịch của Kim Phi.
Đến lúc đó Khánh phi không phải đang giúp Cửu công chúa, mà đang hại cô ấy.
Cửu công chúa chuẩn bị nói chuyện lại với Khánh phi, nhất định phải thay đổi thói quen này của bà ấy.
Kim Phi vốn định cưỡi ngựa, lại bị Đường Tiểu Bắc kéo lên một chiếc xe ngựa.
Quan Hạ Nhi muốn đi, cũng bị Đường Tiểu Bắc kéo lên. "Tiểu Bắc, muội lại làm bậy rồi!"
Quan Hạ Nhi đỏ mặt nói: "Nhiều người nhìn như vậy, ba người chúng ta ngồi một chiếc xe, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao? Cũng đâu phải không có xe ngựa!"
"Ngồi cùng một chiếc xe với nam nhân nhà mình thì có cái gì để chê cười đâu?"
Đường Tiểu Bắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Hạ Nhi tỷ tỷ, tỷ thật sự nên sửa đổi tính tình đi, lúc cần tranh giành thì phải tranh giành, nếu không vị trí vợ cả của tỷ sớm muộn cũng bị Vũ Dương cướp mất!"
"Ta chỉ là một thôn nữ bình thường, bản lĩnh của đương gia lớn như vậy, ta vốn không xứng, Vũ Dương là công chúa, xứng đôi với đương gia nhất rồi!"