“Yên tâm đi. Thuốc nổ đã tới đập Đô Giang rồi, sẽ không làm chậm việc đâu.” Kim Phi đáp.
Muốn cho nổ tung cả núi Ngọc Lũy thì cần rất nhiều thuốc nổ, chắc chắn không thể đưa theo bên người được.
Sau khi trở về từ kinh thành, Kim Phi đã bắt đầu bố trí người vận chuyển đến đập Đô Giang, căn cứ theo thời gian dự đoán, lúc này nhóm vận chuyển cuối cùng có lẽ đã tới nơi.
“Đã đến đập Đô Giang rồi, sao ta lại không biết gì thế?” Ngụy Đại Đồng sửng sốt hỏi.
“Chỉ là một việc cỏn con thôi, không dám làm phiền Ngụy đại nhân.” Kim Phi đáp.
Thuốc nổ rất quan trọng, cũng là một trong những bí mật quan trọng nhất của Kim Phi. Lần này kiểm soát rất chặt chẽ, lượng cần vận chuyển lại quá lớn nên phải được hộ tống một cách bí mật, nhân viên hộ tống sau khi tới nơi cũng không báo lại cho Ngụy Đại Đồng.
Ngụy Đại Đồng là người đã lăn lộn nơi quan trường bao năm, nghe thấy giọng điệu của Kim Phi thì biết ngay y không muốn nói nhiều về chuyện này, lập tức chuyển đề tài.
Cả đội ngũ dọc theo đường chính đi hơn mười dặm, Kim Phi xem thêm một nhà trọ Kim Xuyên khác, chỉ có điều nhà trọ này chưa xây xong.
Đoàn người đi hơn mười dặm nữa thì gặp nhà trọ thứ ba, có mở cửa, nhưng lại nhỏ hơn cái ở ngã ba đường kia rất nhiều, chưa tới hai mươi phòng.
Bởi vì khách quá nhiều nên chủ trọ phải dùng mười gian phòng trong số đó chuyển thành những gian phòng chung, như thế thì một gian có thể ở bảy tới tám người.
“Vị trí của nhà trọ này là do Chu nương nương chọn à?” Kim Phi hỏi.
“Tất cả các vị trí của nhà trọ đều do nương nương chọn, sau đó ta sẽ tìm người đến thi công.”
Thiết Chùy đáp: “Để xác định vị trí của từng quán trọ, nương nương đã đi hai chuyến trên đường chính này, ba chuyến trên đường Kim Ngưu”
Con đường Kim Ngưu chạy dài từ Tây Xuyên tới Xuyên Thục, là một mạch giao thông Nam Bắc quan trọng của Xuyên Thục.”
Mà đường chính Kim Phi đang đi là con đường từ phía tây của thành Tây Xuyên tới bờ sông Gia Lăng, cũng có thể coi là một mạch đường Đông Tây quan trọng.
Hai tuyến đường này là hai tuyến đường được khởi công đầu tiên, cũng là hai con đường được đầu tư nhiều nhất.
Từ năm ngoái, Chu Trân Thị đã đi trên hai con đường này nhiều lần, tính toán lượng người, địa hình, khoảng cách và các yếu tố khác, rồi tự mình xác định vị trí của từng nhà trọ. Bà ấy còn ưu tiên xây dựng một nhóm nhà trọ, phái nhân viên hộ tống đóng quân ở đó để đảm bảo an toàn cho các thương nhân, đồng thời cũng đảm bảo rằng dù họ khởi hành từ nhà trọ lúc nào, đi ngựa hay đi bộ thì đêm đến đều có thể tới được một nhà trọ khác để dừng chân.
Đợi đến khi các nhà trọ hoàn thành thì lúc ấy càng thêm thuận tiện.
“Chu nương nương suy nghĩ thật chu đáo.” Kim Phi khen ngợi.
“Quả thật Chu nương nương rất giỏi.” Đường Tiểu Bắc gật đầu phụ họa: “Nhưng Linh Lung cô nương lại càng giỏi hơn.”
“Linh Lung làm gì rồi?” Kim Phi tò mò hỏi.
Đường Tiểu Bắc là một người không bao giờ nhận thua, cũng rất hiếm khi mở lời khen người khác.