“Hình như là cờ thương hội của chúng ta” Đại Lưu dựng tay thành mái hiên nhìn về phía tây: “Nhưng ngược sáng nên nhìn không rõ lắm.”
“Không cần nhìn nữa, là cờ của chúng ta.”
Bắc Thiên Tâm đứng phía sau hai người nheo mắt nói.
“Quả thật là người của chúng ta.” Đại Lưu quay đầu nhìn Kim Phi: “Tiên sinh nói với người ở Du Châu là hôm nay chúng ta đi ngang qua sao?”
“Không hề” Kim Phi lắc đầu.
Y không phải là người thích bày vẽ, nếu không có việc gì quan trọng, y sẽ không kinh động tới những thương hội mình đi qua.
“Vậy tại sao bọn họ biết chúng ta ở đây?” Đại Lưu hỏi.
“Cũng có thể là tới bến tàu có việc khác.” Kim Phi suy đoán.
Lúc hai người trò chuyện, đội ky binh ngày càng tới gần.
“Tiên sinh, ta thấy rõ ràng là người của thương hội chúng ta” Đại Lưu cười nói: “Đại chưởng quầy của thương hội tới rồi kìa”
Kim Phi cũng mỉm cười.
Người cưỡi ngựa đi đầu chính là Đường Tiểu Bắc.
“Vị công tử này định đi đâu vậy? Có thể cho tiểu nữ đi nhờ một đoạn không?”
Đường Tiểu Bắc cười híp mắt nhìn Kim Phi.
“Mau lên đây.”
Không đợi Kim Phi nói gì, nhân viên hộ tống đã dựng xong ván thuyền.
Đường Tiểu Bắc dẫn theo vài trợ thủ, hộ vệ lên tàu chở hàng.
“Không phải muội tới Tây Xuyên rồi sao? Tại sao lại tới Du Châu?” Kim Phi tò mò hỏi.
“Chuyện ở Tây xuyên xử lý ngày một ngày hai là xong, lâu rồi ta không tới Giang Nam nên muốn đi xung quanh một chút.”
Đường Tiểu Bắc nói: “Đi ngang qua thành Du Châu nên tiện thể dừng lại xem tiệm mới ở đây thế nào.”
Xưa nay Du Châu vấn luôn là một thành trì lớn, cũng một trong những nơi tụ tập rất nhiều thương nhân thuộc mọi tầng lớp, vậy nên Du Châu cũng là thành trì phát triển trọng điểm với Đường Tiểu Bắc.
Trú điểm của thương hội Kim Xuyên ở đây sẽ nhiều hơn, kho hàng cũng lớn hơn so với thành Tây Xuyên một chút.
Vì ở gần sông Gia Lăng, thành Du Châu cũng có nhiều hoạt động tương tác hơn thành Tây Xuyên.
Rất nhiều sản phẩm được làm ra ở các công xưởng dưới quyền Kim Phi cũng xuất phát từ bến tàu Kim Xuyên đưa tới kho hàng ở bến tàu thành Du Châu.
Ví dụ như muối ăn, các loại vải Thục cũng chứa đầy mấy kho hàng.
Nếu có người đặt hàng ở Giang Nam, thành Du Châu cũng có thể chuyển hàng ngay trong ngày.
Trú điểm của thương hội Kim Xuyên cách bến tàu không xa, thuyền của Kim Phi đỗ ở bến tàu rất nhanh đã bị đội Chung Minh ở đây phát hiện rồi báo cáo cho Đường Tiểu Bắc.
Gặp Kim Phi ở đây, Đường Tiểu Bắc cũng rất bất ngờ: “Tướng công, không phải chàng đang ở đập Đô Giang à, sao lại chạy tới thành Du Châu rồi, hay là tới từ sông Gia Lăng?”
Đập Đô Giang cũng gần sông Mân, Kim Phi muốn tới thành Du Châu thì xuôi theo dòng sông Mân là được, tại sao lại phải chạy tới sông Gia Lăng ngồi thuyền?
Đường Tiểu Bắc thật sự nghĩ không ra.
Kim Phi không thể làm gì khác hơn ngoài thuật lại chuyện Đông Hải một lần nữa.
“Hồng Đào Bình cũng xui xẻo thật, chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng làm xong cần cẩu, kết quả lại bị cướp biển đánh chìm xuống đáy biển.”
Đường Tiểu Bắc nghĩ tới dáng vẻ của Hồng Đào Bình, không khỏi cười ồ lên: “Vậy thì tốt quá, ta tới Đông Hải cùng chàng.”
“Không phải muội muốn tới Giang Nam kiểm tra công việc sao?” Kim Phi nói: “Ta còn đang vội vàng lên đường, sợ là không có thời gian đợi muội?”
“Không sao, công việc để các cô ấy đi kiểm tra cũng được, †a đi Đông Hải với chàng.”
Đường Tiểu Bắc cười như không cười nhìn Kim Phi: “Đi đi về về cũng phải mất mấy tháng đó, ta phải trông chừng chàng thay Hạ Nhi tỷ, để chàng không dẫn thêm một người nữa về.”
“Muội muốn đi chơi thì cứ việc nói thẳng, đừng mang Hạ Nhi ra làm cớ.” Kim Phi liếc cô ấy.
Đường Tiểu Bắc lè lưỡi, kéo tay Bắc Thiên Tâm vào khoang thuyền.
Tới Đông Hải thì dễ, về thì khó, Đường Tiểu Bắc muốn đi, tình cờ trên đường lại có thêm bạn đồng hành, Kim Phi đương nhiên sẽ không ngăn cản.