Đội thuyền của thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải bị cướp biển tấn công, thủy quân không thể chối bỏ trách nhiệm.
Hơn nữa bến tàu còn cách thủy quân không xa.
Cũng không cần người khác nói, bản thân Trịnh Trì Viễn mỗi lần nhớ tới chuyện này luôn cảm thấy xấu hổ.
Đối mặt với lời trách móc của Kim Phi, anh ta cũng không kiếm cớ, mà đỏ mặt thi lễ với Kim Phi: 'Quốc sư đại nhân, chuyện này là do thủy quân chúng ta không hoàn thành trách nhiệm, quốc sư đại nhân xử phạt thế nào, Trịnh Trì Viễn ta cũng nhận!"
Nếu như thuyền chở hàng bị đánh cướp là của những thương nhân khác thì dễ rồi, Trịnh Trì Viễn chỉ cần tùy tiện giải quyết qua loa lấy lệ là xong.
Nhưng Kim Phi nổi tiếng là luôn bênh vực người phe mình, dạo này y lại đang thuận buồm xuôi gió, lỡ như y muốn gây khó dễ, thật sự sẽ vô cùng rắc rối.
Thế nên lúc biết được Kim Phi muốn đích thân tới, Trịnh Trì Viễn không có ý định đối phó qua loa lấy lệ với Kim Phi, mà đã chuẩn bị xong tỉnh thần để nhận phạt.
Anh ta chạy đến đón tiếp đầu tiên, cũng vì muốn tạo ấn tượng tốt với Kim Phi.
Không thể không nói, Trịnh Trì Viễn đã cược đúng. Nếu Trịnh Trì Viễn kiếm cớ, nói các loại nguyên nhân khách quan như bão táp gì đó để chối bỏ trách nhiệm, Kim Phi chắc chăn không thể tha cho anh ta.
Bây giờ thái độ chủ động thừa nhận sai lầm của anh ta, ngược lại khiến trong lòng Kim Phi bớt giận không ít.
"Trịnh đại nhân, sau này ta không hy vọng lại xảy ra chuyện như vậy."
Kim Phi liếc Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, cuối cùng cũng bỏ được gánh nặng trong lòng.
Kim Phi nói vậy, ý là chuyện này coi như bỏ qua rồi.
Thấy Kim Phi không muốn đáp lại mình lắm, anh ta chỉ trò chuyện thêm mấy câu rồi cáo từ rời đi.
"Trịnh Trì Viễn này nhìn cao lớn thô kệch, nhưng cũng khá tử tế chu đáo."
Đường Tiểu Bắc cười nói.
"Toàn bộ Đại Khang chỉ có một đội thủy quân, anh ta nếu thật sự là một tên lỗ mãng, làm sao có thể ngồi vào vị trí này."
Kim Phi nói: "Nhưng vùng phụ cận Đông Hải vẫn còn cướp biển hoạt động, thủy quân đúng là nên được chỉnh đốn lại kỹ càng một chút."
"Không sai, lúc này mới giống khí phách của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương thống soái binh mã thiên hại"
Đường Tiểu Bắc cười nói: 'Không được thì đổi Trịnh Trì Viễn đi là được!"
Kim Phi lười đáp lại lời trêu chọc của Đường Tiểu Bắc, quay đầu nhìn về phía bên tay phải.
Nơi đó chính là bến tàu lúc ấy xảy ra chuyện.
"Từ nơi này đến xưởng đóng tàu cũng không bao xa, đội thuyền lúc ấy tại sao không đi thẳng đến xưởng đóng tàu chứ?" Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Lúc ấy trên biển có gió bão, còn đổ mưa to, đội thuyền không thể không đậu vào bến tàu để tránh gió." Kim Phi giải thích.
Đường Tiểu Bắc nghe vậy, khẽ thở dài. Đội thuyền xuôi theo Trường Giang tiếp tục đi xuống, Kim Phi cũng bình tĩnh lại, giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía cửa biển.