“Quỷ tóc vàng sao?”
Kim Phi khẽ cau mày: “Quỷ tóc vàng là gì vậy?”
“Chính là bọn cướp biển tóc vàng mắt xanh mà trước đó tiên sinh đã nói với Trịnh tướng quân.”
Đại Lưu nói: “Có ngư dân ở gần đảo Tiêu Lâm đã nhìn thấy bọn chúng.”
Đảo Tiêu Lâm là một hòn đảo nhỏ cách Đông Hải hơn trăm dặm. Vì trên đảo mọc rất nhiều chuối nên từ đó lấy tên là đảo Tiêu Lâm.
Lúc trước, khi cướp biển còn chưa có nhiều, đảo Tiêu Lâm chính là trạm trung chuyển của ngư dân khi ra biển.
Nhưng sau đó đảo Lâm Tiêu bị cướp biển chiếm mất, ngư dân cũng không dám đến đó nữa”
“Có tin tức gì từ bên phía thủy quân không?” Kim Phi hỏi.
Truy bắt cướp biển là trách nhiệm cơ bản của thủy quân. Lúc trước y chỉ là một Nam tước, cho dù Trịnh Trì Viễn không chịu hợp tác, y cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Nhưng bây giờ y đã là một Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, thống lĩnh binh mã trong thiên hạ, tất nhiên cũng bao gồm cả hải quân.
Cho dù thế lực chống lưng cho Trịnh Trì Viễn có lớn đến đâu, nếu Kim Phi đã quyết tâm muốn loại bỏ anh ta, cũng không quá khó khăn.
“Mấy ngày trước tin tức này đã được truyền ra ở bến tàu. Sáng ngày hôm trước, Trịnh tướng quân cho một đội thuyền ra khơi đến đảo Tiêu Lâm. Nhưng không tìm được đối phương.”
Đại Lưu nói: “Hơn nữa dựa theo những gì ngư dân nói, đám quỷ tóc vàng này có loại thuyền chạy rất nhanh, cho dù thủy quân có gặp được bọn chúng, cũng hoàn toàn không đuổi kịp được.”
“Thuyền chạy rất nhanh sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Trông như thế nào?”
“Ngư dân nói rằng đó là một con thuyền vừa dài vừa hẹp, tốc độ cực kỳ nhanh” Đại Lưu đáp: “Ngư dân lúc đó không dám đến quá gần, chỉ có thể nhìn thấy đại khái.”
“Vừa dài vừa hẹp, tốc độ lại cực kỳ nhanh sao?”
Kim Phi nhanh chóng động não, suy nghĩ xem trong lịch sự đóng thuyền của phương Tây, có con thuyền nào phù hợp với miêu tả này không.
Miêu tả của ngư dân thực sự quá mơ hồ, Kim Phi suy nghĩ mãi cũng không có manh mối gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, y quay đầu về phía Đại Lưu nói: “Đi bảo Hồng Đào Bình tìm hai chiếc thuyền tốc hành, bảo với các huynh đệ đêm nay tăng ca để trang bị một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta cũng sẽ đến đảo Tiêu Lâm!”
Đến bây giờ, Kim Phi cũng không biết phương Tây của thế giới này đã phát triển đến đâu rồi.
Nhưng cướp biển của đối phương có thể tàn phá bừa bãi Đông Hải của Đại Khang, ít nhất điều này cho thấy kỹ thuật đóng thuyền và giao thông trên biển của đối phương chắc chắn đã hơn Đại Khang rất nhiều.
Mặc dù Đại Khang thối nát, nhưng ít nhất cũng là một đất nước thống nhất.
Mà phương Tây lại có nhiều dân tộc, còn không ngừng xung đột lẫn nhau, rất nhiều người phương Tây kiếm sống bằng nghề cướp biển, trời sinh đã có bản tính cướp bóc.
Đời trước, khi Kim Phi học lịch sử cận đại ở trường cấp hai đã phát hiện ra rằng, lịch sử lớn mạnh của phương Tây, chính là một phần của lịch sử cướp bóc.
Bọn họ dựa vào kỹ thuật tiên tiến do cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất mang lại để tiến hành thực dân ở các nơi trên thế giới, tích lũy được số lượng lớn tài sản.
Tổ quốc đời trước của Kim Phi chính là nạn nhân của bọn thực dân phương Tây.
Đời này Kim Phi tuyệt đối không cho phép việc như vậy lại tiếp tục xảy ra nữa.
Vì vậy y cần phải biết được người phương Tây đã phát triển đến mức nào rồi.
Trước khi máy bay xuất hiện, ở một mức độ nhất định, thuyền là thứ có khả năng nhất để đại diện cho trình độ kỹ thật cao của một nền văn minh, Kim Phi chỉ cần nhìn thấy thuyền của đối phương là có thể đại khái đoán ra được rồi.