“Mặc kệ ta, mau đưa phu nhân đi đi”.
Đại Lưu không hề quay đầu lại nói: “Cướp biển sắp đến rồi, sau khi đưa Tiểu Bắc phu nhân đi, các cô cũng đi đi”.
“Vậy ngươi thì sao?”, Bắc Thiên Tâm hỏi.
“Đã nói là mặc kệ ta rồi mà”, Đại Lưu mất kiên nhẫn nói: “Đừng lải nhải nữa, còn nói nữa là không đi được đâu”.
Nếu là bình thường, Đại Lưu hét lên với mình như vậy, Bắc Thiên Tâm đã đá anh ta một phát rồi.
Nhưng lúc này Bắc Thiên Tầm lại cảm thấy nghẹn ở cổ.
Từ nhỏ cô ấy đã được huấn luyện làm sát thủ, thấm nhuần ý tưởng trung thành ngu ngốc, sau đó đi theo tiểu thư, mặc dù tiểu thư đối xử rất tốt với cô ấy nhưng cô ấy vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa họ.
Sau đó lên núi làm thổ phỉ, thân là phụ nữ, vì muốn đe dọa được thổ phỉ nên cô ấy phải ra tay chém giết.
Khiến cho không một tên thổ phỉ nào dám đến gần cô ấy.
Mãi đến khi đi theo Kim Phi, cô ấy mới cảm nhận được sự ấm áp của người nhà, cũng cảm nhận được sự quan tâm của chiến hữu.
Bình thường cô ấy hay bắt nạt Đại Lưu, cũng giống như Kim Phi từng nói, thật ra là đang huấn luyện anh ta.
Đại Lưu cũng biết rõ điều này, cho nên mặc dù luôn bị Bắc Thiên Tâm đánh nhưng anh ta cũng không tức giận.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau đi đi, cút đi càng xa càng tốt”.
Đại Lưu thấy Bắc Thiên Tâm không chịu đi, anh ta đỏ mắt gào lên.
Mắt Bắc Thiên Tâm cũng ửng đỏ, cắn môi chắp tay lại với Đại Lưu, sau đó chạy về boong tàu, cõng Đường Tiểu Bắc lên.
Đưa Đường Tiểu Bắc lên thuyền nhỏ, Bắc Thiên Tầm lại quay đầu nhìn Đại Lưu.
Lúc này Đại Lưu đã cung nòng cho cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá xong, đang giương buồm lên.
Bắc Thiên Tâm biết Đại Lưu đang thu hút sự chú ý của cướp biển cho họ, để cho họ thuận lợi rời đi.
Lần từ biệt này e là mãi mãi.
“Bảo trọng”.
Bắc Thiên Tâm thầm nói với Đại Lưu, rồi mở dây buộc thuyền nhỏ ra, di chuyển mái chèo đưa Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi về hướng đông.
Bây giờ đang là mùa hạ, gió Đông, gió Nam khá nhiều, cướp biển lái thuyền buồm rất khó đuổi theo về phía Đông.
Nghe tiếng mái chèo vang lên ở phía sau, Đại Lưu mới quay đầu lại nhìn.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, mặt biển cũng có sương mù mờ mờ, anh ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Bắc Thiên Tâm.
Đại Lưu nhìn chằm chằm Bắc Thiên Tầm lái thuyền nhỏ biến mất trong làn sương mù, sau đó tiếp tục kéo dây.
Đoàn thuyền cướp biển chỉ còn cách Đại Lưu không đến một dặm, cũng đi vào phạm vi tấn công của máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
“Mẹ nó chứ, cho các ngươi thấy sự lợi hại của ông đây”.
Đại Lưu vừa thầm mắng vừa xoay bàn tời trên máy bắn đá để điều chỉnh hướng và góc tấn công.
Đến khi cướp biến dẫn đầu đi vào điểm tấn công, Đại Lưu lại lấy hai viên lựu đạn ra rồi ném vào giỏ máy bắn đá.
Dùng que diêm đốt một lọ dầu rồi dùng sức bóp cò. Vèol Vật nặng trước máy bắn đá nhanh chóng hạ xuống, bình dầu và hai quả lựu đạn ở giỏ máy bắn đá bay ra, chuẩn xác rơi trúng tàu của cướp biển.
Ầm!
Boong tàu của tàu cướp biển đi đầu đó lập tức biến thành biển lửa.
Sau đó là hai tiếng nổ vang, ngọn lửa càng lớn hơn.
Không ít tên cướp biển bị dầu bắn lên, kêu la thảm thiết.
Đại Lưu không có thời gian xem kết quả thế nào, lảo đảo đi đến trước một cung nỏ hạng nặng, điều chỉnh bàn ngắm, nhắm chuẩn vào chiếc tàu cướp biển thứ hai.
Vèo!
Sau khi ấn khởi động, một mũi tên hạng nặng nhắm chuẩn vào phía bên tàu cướp biển.
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng trên tàu được Kim Phi chế tạo theo cách đặc biệt, bên trong chứa đầy thuốc súng và đá lửa, sau khi xảy ra va chạm, đá lửa sẽ đốt cháy thuốc súng rồi nổ tung như lựu đạn.
Sau một tiếng nổ lớn, chiếc tàu cướp biển thứ hai bị nổ tung thành một cái lỗ lớn.
Nước biển tràn vào khoang tàu qua lỗ lớn, tàu cướp biển chìm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.