Vài phút sau, nhân viên hộ tống lại nổi lên mặt biển.
Lần này sắc mặt anh ta càng khó coi hơn, anh ta năm nghỉ ngơi ở mạn thuyền năm sáu phút mới lấy lại tinh thần.
"Đại đội trưởng, con thuyền này đã bị cháy nổ trước khi bị chìm xuống, hai bức tường của khoang thuyền nơi tiên sinh ở bị thổi bay, bên trong không có ai cả!
Nhưng ta tìm thấy thi thể của Tam Cẩu Tử và Đại Sơn ở cửa sảnh ăn, sau đó ta vào trong sảnh ăn thì nhìn thấy A Lan và Thược Dược ở trong đó, tuy nhiên ta không nhìn thấy tiên sinh."
"Vậy có nhìn thấy phu nhân, Thiên Tâm cô nương hay Đại Lưu không?" Đại đội phó cau mày hỏi.
Sảnh ăn là cách gọi của Đại Khang về căng tin, Thược Dược là trợ lý riêng của Đường Tiểu Bắc, về cơ bản cô ấy sẽ không tách rời với Đường Tiểu Bắc.
A Lan là đội trưởng cận vệ của Đường Tiểu Bắc, hai người đều đang ở trong sảnh ăn, nên khả năng cao là Đường Tiểu Bắc cũng ở đó.
"Không có,' Nhân viên hộ tống lắc đầu: "Ngoài A Lan, Thược Dược, còn có thi thể của một đầu bếp và một gã chạy vặt, nhưng ta không quen."
"Đại Sơn là phó đội trưởng cận vệ của tiên sinh, theo lý mà nói, anh ta cũng nên ở cùng với tiên sinh mới đúng, nhưng tại sao lại không có chứ?”
Đại đội phó cau mày tự lẩm bẩm một mình.
"Đúng rồi đại đội phó, trên thi thể của đầu bếp và người gã chạy vặt đều có mũi tên, hình như trong sảnh ăn đã xảy ra đánh nhau."
Nhân viên lặn lại bổ sung thêm một câu.
"Sảnh ăn đã xảy ra đánh nhau, nhưng không có thi thể của tiên sinh và phu nhân?”
Trong lòng đại đội phó dấy lên một tia hy vọng: "Chẳng lẽ tiên sinh và phu nhân trốn thoát rồi?"
Nhân viên lặn không trả lời mà ni còn có một tình huống khá kỳ lạ nữa"
'Đúng rồi, đại đội phó,
"Tình huống gì?" Đại đội phó vội vàng hỏi.
"Ở bên dưới ta đã nhìn thấy rất nhiều thi thể của các huynh đệ, nhưng ta không thấy vết thương nào trên người họ, hơn nữa gươm đeo hông và cung nỏ đều vẫn ở trên thắt lưng, không giống dáng vẻ đã từng đánh nhau." Nhân viên hộ tống trả lời.
"Không có đánh nhau? Vậy tại sao các huynh đệ lại chết?" Đại đội phó kinh ngạc hỏi.
"Ta cũng không biết." Nhân viên lặn lắc đầu.
"Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi, sau đó nghĩ cách vớt hết thi thể các huynh đệ lên, bọn họ đã hy sinh rồi, không thể để thi thể của bọn họ ngâm dưới nước được."
Đại đội phó nói: "Ta đi tìm người của thủy quân hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."
Những nhân viên hộ tống trên thuyền hầu hết đều mặc áo giáp, không nổi lên được, người của thủy quân cũng không dám tự tiện quyết định trục vớt các thi thể, chỉ có thể cố gắng giăng lưới đánh cá xung quanh để ngăn chặn cá đến ăn thịt thi thể.
"Ta biết rồi." Nhân viên lặn gật đầu.
Đại đội phó tìm người phụ trách thủy quân để thương lượng việc trục vớt.
Người phụ trách thủy quân biết Trịnh Trì Viễn rất coi trọng tiêu cục Trấn Viễn nên không từ chối mà đồng ý luôn.
Bàn bạc xong chuyện trục vớt, đại đội phó lại nhìn về phía người phụ trách thủy quân: "Huynh đệ, nghe nói các ngươi bắt được mấy tên cướp biển phải không?"