"Nghịch tử ngươi, ngươi cũng đến tìm trẫm đòi chiếu thư nhường ngôi à?”
Trần Cát cười thảm nói: "Nếu như vậy thì ngươi nên hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này đi!"
Chuyện lớn như bức vua thoái vị, căn bản không thể nào. giấu được, sớm muộn cũng sẽ bị mọi người biết được.
Dù là để lấp miệng thiên hạ hay muốn để lại một trang trong sách sử, tốt nhất đều phải tìm một cái cớ miễn cưỡng cho qua.
Cho nên trước đó Thái tử bức vua thoái vị, đã từng đòi Trần Cát chiếu thư nhường ngôi.
Trong trường hợp này, cưỡng chế bức vua thoái vị đã trở thành Trần Cát chủ động nhường ngôi.
Tuy là bịt tai trộm chuông, nhưng cũng coi là tấm màn che mắt thế gian.
Cho nên khi Trần Cát nhìn thấy Tứ hoàng tử, điều đầu tiên ông ta nghĩ tới chính là chiếu thư nhường ngôi.
Nhưng ai ngờ Tứ hoàng tử lắc đầu cười nói: "Phụ hoàng, người đừng lo lăng, nhi thần không tới xin chiếu thư"
"Vậy ngươi tới đây làm gì?"
Trần Cát hỏi: "Chẳng lẽ ngươi tới cứu giá?"
Trong số các con trai của Trần Cát, Tứ hoàng tử ở trong nhóm xuất sắc nhất, đồng thời cũng là người được Cửu công chúa luôn ủng hộ.
Lúc Thái tử bức vua thoái vị, Trần Cát đã sớm hạ chiếu thư ở ngoài cung, trong chiếu thư, Trần Cát truyền ngôi vị cho Tứ hoàng tử.
Nhưng sau khi có Kim Phi cứu giá, Trần Cát không chết nên chiếu thư đã vô hiệu.
Nhưng ai sáng suốt đều có thể thấy Trần Cát rất coi trọng Tứ hoàng tử.
Cho nên khi Trần Cát nghe thấy Tứ hoàng tử nói không phải tới đòi lấy chiếu thư nhường ngôi, lòng Trần Cát không khỏi dâng lên một tia hy vọng xa vời.
Nhưng những lời Tứ hoàng tử nói sau đó đã hoàn toàn đập tan chút hy vọng cuối cùng của Trần Cát.
“Nhi thần tới tìm phụ hoàng để mượn một thứ” Tứ hoàng tử cười nói.
"Ngươi muốn mượn cái gì?" Trần Cát hỏi.
“Nhi thân muốn mượn đầu phụ hoàng dùng một chút!” Tứ hoàng tử hành lễ với Trần Cát: "Mong phụ hoàng cho nhỉ thần được toại nguyện”.
“Ha ha hai...”
Trần Cát ngửa mặt lên trời cười to, cười đến chảy nước. mắt.
Lúc Thái tử bức vua thoái vị, thậm chí còn không nghĩ đến việc giết Trần Cát, mà còn lên kế hoạch cho ông ta làm Thái thượng hoàng.
Tứ hoàng tử thì hay rồi, còn muốn giết ông ta luôn.
Trần Cát cười đến nước mắt rơi đầy mặt, hồi lâu mới dừng lại, giơ ngón tay cái về phía Tứ hoàng tử: “Đúng là Hoàng tử mà cả trẫm và Vũ Dương đều quý trọng, thủ đoạn quả thực độc đoán hơn tên nghịch tử kia nhiều
"Cảm tạ phụ hoàng đã khen ngợi!" Tứ hoàng tử lại cúi đầu nói: "Không biết phụ hoàng có bằng lòng thực hiện tâm nguyện của nhi thần không?"
“Chuyện đã đến nước này, ngươi cảm thấy trẫm còn con đường nào khác sao?" Trần Cát cười khẩy thảm hại.
"Vậy cảm tạ phụ hoàng!"
Tứ hoàng tử xắn tay áo lên, trịnh trọng quỳ xuống đất, lạy Trần Cát ba lạy.
Sự phấn khích và vui sướng trong mắt hắn khó mà kìm nén được.
Hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Lúc trước sau khi Kim Phi tới cứu giá, mọi người đều cho rắng Hoàng đế sẽ phế bỏ Thái tử, lập Tứ hoàng tử làm Thái tử mới.
Bản thân Tứ hoàng tử cũng nghĩ vậy.
Trong thời gian đó, Tứ hoàng tử đặc biệt ân cần, mỗi sáng tối đều tiến cung để thỉnh an Trần Cát, ban ngày cũng thường. xuyên ngâm mình ở viện Khu Mật, học hỏi các việc cai trị đất nước từ các đại thần, cố gắng hết sức để ra vẻ hiếu thảo và có năng lực.
Nhưng Trần Cát dường như đã quên chuyện này, cứ không đề cập đến việc xác lập người kế vị.
Tứ hoàng tử mặc dù bất mãn nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể đè nén sự bất mãn trong lòng.
Rồi một ngày nọ, cữu cữu của Tứ hoàng tử tìm hẳn, khuyên hắn bức vua thoái vị.
Vết xe đổ của Thái tử vẫn còn in sâu trong đầu hắn, lúc đầu Tứ hoàng cũng không dám làm như vậy.
Nhưng cữu cữu của hắn hứa sẽ giúp hắn khống chế Kim Phi, nên cuối cùng Tứ hoàng tử cũng lay động.
Bởi vì Trần Cát vẫn còn đang ở tuổi trung niên, cho nên khi ông ta thoái vị, cho dù chuyền ngôi vị cho Tứ hoàng tử thì Tứ hoàng tử cũng sẽ không ngồi được mấy năm.
Huống chỉ Trần Cát còn chưa phong hẳn làm Thái Tử.