Kim Phi nheo mắt lại, nhìn thấy một chấm đen nhỏ mơ hồ trên mặt biển.
Y vội vàng cầm kính viễn vọng lên, nhắm vào chấm đen nhỏ kia.
“Là đảo, một hòn đảo nhỏ!” Nhịp tim của Kim Phi đập nhanh hơn.
Đường Tiểu Bắc thấy vậy cũng kinh ngạc đứng lên, cướp luôn kính viễn vọng từ tay Kim Phi.
“Đúng là đảo kìa, trên đảo còn có cây cối nữa!”
Đường Tiểu Bắc kích động tới mức chảy nước mắt.
Lênh đênh trên biển lâu như vậy, ngày nào cũng phải ăn uống vệ sinh trên thuyền cứu sinh bé tí này, Đường Tiểu Bắc sắp phát điên tới nơi rồi.
Bắc Thiên Tâm thì thẳng thừng hơn, cầm lấy cái mái chèo, cố hết sức chèo thuyền về phía chấm đen nhỏ kia.
Kim Phi cũng cầm lấy một cái mái chèo khác, phối hợp với Bắc Thiên Tâm.
Nhìn thì có vẻ gần, nhưng họ phát hiện cái chấm đen nhỏ vào giữa buổi sáng, mãi đến giữa buổi chiều mới tới được hòn đảo nhỏ.
Cả ba người không lên ngay, mà chèo thuyền đi vòng quanh hòn đảo này trước.
Hòn đảo này không quá lớn cũng không quá nhỏ, tình từ Nam ra Bắc tầm ba bốn dặm, Đông sang Tây thì khoảng hai dặm.
Tuy nhiên, thảm thực vật ở nơi này lại cực kỳ tươi tốt, không chỉ có cây cối, mà Kim Phi còn thấy được từng lớp cỏ dại.
Ba người đậu thuyền trên bãi cát phía Nam, Bắc Thiên Tầm là người đầu tiên nhảy xuống.
“Tiên sinh, phu nhân, ta lên đảo xem trước, không có gì nguy hiểm thì hai người hẳng lên.”
“Ta đi cùng cô nhé?” Kim Phi hỏi: “Lỡ như trên đảo có nguy hiểm, chúng ta có thể trợ giúp lẫn nhau.”
“Không cần đâu, nếu có nguy hiểm, một mình ta có thể chạy nhanh được, với lại không thể để phu nhân ở đây một mình được” Bắc Thiên Tâm lắc đầu.
“Được rồi, vậy cô cẩn thận nhé.”
Kim Phi suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Với bản lĩnh của Bắc Thiên Tâm, y đi theo có khi còn làm gánh nặng cho cô ấy, chỉ bằng ở lại đây trông thuyền cùng
Đường Tiểu Bắc.
Sau khi Bắc Thiên Tâm lên đảo, Kim Phi giương nỏ lên đầu thuyền, chĩa về phía bãi cát.
Nếu như có người hoặc thú dữ đuổi theo Bắc Thiên Tâm, y có thể hỗ trợ ngay lập tức.
Nửa canh giờ sau, Bắc Thiên Tâm quay trở lại lại, trong tay áo còn căng phồng ra, trên tay là một con thỏ.
“Thiên Tâm, con thỏ này đâu ra thế?” Đường Tiểu Bắc không nhịn được mà chảy nước miếng.
“Bắt được trên đảo đấy!” Bắc Thiên Tâm hưng phấn nói: “Trên đảo nhiều thỏ lắm!”
“Có người không?” Kim Phi nhíu mày hỏi.
Hòn đảo này cách đất liền không biết bao xa, sao lại có thỏ được chứ?
“Có người, nhưng đã chết rồi.”
Bắc Thiên Tâm nói i xuyên qua khu rừng sau bãi cát này, đi thêm một dặm về phía Bắc nữa, ở đó có một ao nước nhỏ, bên cạnh là một ngôi nhà đá, bên trong có người chết, quần áo cũng mục nát hết, trông có vẻ người này đã chết được ít nhất mười mấy năm”
“Ngoại trừ căn nhà đó, ta cũng đã lục soát cả hòn đảo và không còn ai khác nữa.”
“Hẳn là một người sống ẩn dật ở đây” Kim Phi nghe xong thì gật đầu nói: “Có lẽ thỏ cũng là người kia mang tới.”
“Phu nhân, người xem ta mang gì về này?”
Bắc Thiên Tâm mỉm cười với Đường Tiểu Bắc, đổ từ trong †ay áo ra năm quả to như trứng gà.
“Lê?” Ánh mắt Đường Tiểu Bắc sáng rực lên: “Tỷ tìm ở đâu ra vậy?”
“Phía sau ngôi nhà đá kia có cây lê, là ta hái.” Bắc Thiên Tâm mỉm cười đưa lê cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc cũng không khách khí, cầm lấy một quả rồi nhét vào miệng, còn không quên đút cho Kim Phi một quả.
Thật ra quả lê này rất nhỏ, lượng nước cũng không bằng quả Kim Phi ăn ở kiếp trước.