Kim Phi nhìn về phía Đại Cường: "Đúng rồi Đại Cường, ngươi rời khỏi xưởng đóng tàu, liệu có ai nghỉ ngờ không?”
"Tiên sinh yên tâm đi, người biết ta đi ra ngoài không nhiều, hơn nữa mấy tháng gần đây ta không có gì làm thì sẽ dẫn người ngồi thuyền ra biển mấy ngày, hy vọng may mắn có thể gặp được tiên sinh, mọi người cũng đã quen rồi."
Đại Cường đáp: "Trên biển có thể nhìn thấy trong phạm vi mười mấy dặm, tuyệt đối sẽ không bị theo dõi, thế nên cho dù có người biết ta đi ra, cũng không biết ta đến để đón tiên sinh."
"Có tâm lắm." Kim Phi vỗ vai Đại Cường.
Hai ngày sau, thuyền đánh cá thuận lợi tiến vào bến tàu của thủy quân.
Thương hội Kim Xuyên xuất hiện, đã kích thích rất lớn đến nền kinh tế ven bờ Trường Giang, mấy tháng trước Kim Phi tới Đông Hải, hơn mấy chục chiếc thuyền chở hàng đều dừng ở bến tàu của thủy quân.
Vô số thương nhân đến rồi đi, trấn nhỏ bên ngoài bến tàu cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhưng lần này trở lại, trấn nhỏ đã trở nên vắng tanh, trên bến tàu cũng chỉ có ba chiếc thuyền chở hàng, trong đó còn có một chiếc phủ đầy bụi bặm, xem ra đã rất lâu không hề di chuyển.
Hai chiếc thuyền chở hàng khá cũ khác lặng lẽ cập bến trên mặt nước, một người trẻ tuổi đứng ở trên boong, hai tay chắp sau lưng nhìn sông.
"Chưởng quầy, hôm nay các ngươi đi chưa?" Một người trung niên đứng ở trên bờ, hỏi người trẻ tuổi.
"Còn một lô hàng chưa đến, chờ một lát nữa" Người trẻ tuổi trả lời.
Anh ta chính là Địch An mà Đường Tiểu Bắc đã nói đến, cũng là chưởng quầy của hai chiếc thuyền này, người trung niên là quản lý bến tàu.
"Ngươi muốn chờ đồ gì tốt lắm à, đã chờ bảy ngày rồi đấy?" Người trung niên cười hỏi.
Không phải hàng hóa quý giá đắt tiền gì, chỉ là một ít cá khô vàng, lúc đến đây đã có một quý nhân dặn ta mang về." Địch An trả lời: "Bây giờ thế sự không yên ổn, lần này ta trở về, không biết lúc nào mới có thể trở lại Đông Hải, đã đồng ý người ta rồi, không mang về khó nói lắm."
Anh ta là người do Đường Tiểu Bắc âm thầm đào tạo, trong thương hội Kim Xuyên cũng không có nhiều người biết thân phận của anh ta, bao gồm nữ chưởng quầy lúc đó, cũng cho rằng anh ta đã bị phái đến nơi nào đó làm nhân viên rồi.
Tiêu cục và thương hội mặc dù đều là sản nghiệp dưới quyền Kim Phi, thường ngày cũng hợp tác với nhau nhiều, nhưng dù sao cũng là hai bộ phận khác nhau, trong tiêu cục càng ít người biết thân phận của anh ta hơn.
Nhưng mấy ngày trước anh ta nhận được tin Đại Cường truyền tới, bảo anh ta đưa vài người trở về Xuyên Thục.
Đại Cường không nói thân phận của mấy người này, nhưng Địch An đã mơ hồ đoán được.
"Cái thế sự đáng chết này, mới thái bình được mấy ngày lại loạn
Quản lý bến tàu măng mấy câu, xua tay với Địch An rồi rời đi.
Quản lý vừa mới đi, Địch An đã thấy một chiếc thuyền đánh cá từ bên ngoài tiến vào bến tàu thủy quân.
Khi thấy trên thuyền đánh cá treo hai chiếc lồng đèn một đỏ một trảng, Địch An không khỏi hơi nheo mắt lại.
Đây là ám hiệu mà Đại Cường và anh ta đã bàn bạc từ trước.
Nhưng Địch An không thể hiện ra, vẻ mặt không thay đổi gì mà đi xuống boong thuyền.
Thuyền đánh cá từ từ đến gần thuyền lớn, Đại Cường không lộ mặt, ngư dân địa phương mà anh ta tìm bước ra, cung kính chắp tay với Địch An: "Chưởng quầy, xin lỗi, để ngài chờ lâu rồi!"
"Hàng ta cần cũng đủ cả rồi chứ?" Địch An hỏi.
"Đủ cả rồi, đều là cá khô vàng loại ngon nhất, ta đi mười mấy làng chài mới tìm được cho ngài nhiều như vậy đấy."
Anh ta vừa nói vừa hô với phía sau: "Mấy người các ngươi, nhanh tay lên một chút, mang hàng lên trên thuyền Địch chưởng quầy đi!"
"Vâng!" Nhóm Kim Phi hai người một tổ, mang giỏ cá lên thuyền.
Địch An thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, khóe mắt không. khỏi ngấn nước.
Nhưng anh ta đã nhanh chóng khống chế được cảm xúc, giả vờ kiểm tra thử cá khô trong giỏ, sau đó tỏ ý bảo mang vào khoang thuyền.
Mấy phút sau, mấy người trên thuyền chở hàng nhảy xuống, trở lại khoang thuyền của ngư dân.