Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1805

"Đồ ở đâu, dẫn ta đi xem thử."

Kim Phi nói xong, Hồng Đào Bình vội vàng lên phía trước dẫn đường.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của Hồng Đào Bình, trong lòng Kim Phi tràn đầy sự bất lực.

Thật ra lúc đầu y đã không hề hoài nghi Hồng Đào Bình, bởi vì đối phương nếu như muốn hại y, anh ta không thể sử dụng thủ đoạn vụng về như vậy.

Hồng Đào Bình rất có thể đã bị gã chạy vặt gài bẫy, có lòng tốt lại thành làm hỏng chuyện.

Nhưng hậu quả của lần chìm thuyền đó quá nghiêm trọng, cho dù anh ta có bị oan hay không, Kim Phi vẫn phải cho người điều tra anh ta.

"Tiên sinh, đồ ngài cần đều ở chỗ này, ngài xem thử xem có đúng không."

Hồng Đào Bình dẫn Kim Phi vào một nhà kho, trong nhà kho chất đầy các loại ván gỗ và công cụ.

Đồ Kim Phi bảo Hồng Đào Bình chuẩn bị, đều là đồ dùng để đóng thuyền, trong xưởng đóng tàu cũng có sẵn.

"Ta xem thử!"

Kim Phi móc danh sách từ trong túi ra, đếm từng cái một, sau khi xác nhận không có sai sót, quay đầu nhìn Hồng Đào Bình: "Chiếc thuyền này sắp tới ta phải dùng, ngươi bảo mọi người tạm thời ngừng những công việc khác, hãy mau chóng làm xong chiếc thuyền này!"

"Được!" Hồng Đào Bình gật đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Do dự một lúc, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được, nói: "Tiên sinh, ta đã xem bản vẽ mà ngài đưa ta, thật ra ta cảm thấy nếu như ngài cần dùng gấp, không cần phải đóng lại một chiếc thuyền mới, cải tạo lại chiếc thuyền trước kia chúng ta làm một chút là được, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian."

Mặc dù xưởng đóng tàu đã trang bị ròng rọc kéo tay, nhưng muốn đóng một chiếc thuyền mới, nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng.

Còn cần tất cả công nhân của xưởng đóng tàu làm việc cùng nhau.

Kim Phi cũng không có cách nào tốt để giải quyết chuyện lần này, kế hoạch lén về thất bại, thân phận cũng bại lộ rồi, bọn quyền quý ở ven bờ Trường Giang chắc chắn đã phong tỏa cả con sông, cũng đâu thể dẫn người đi đường bộ mở đường máu trở về Kim Xuyên?

Chỉ với vài người canh gác xưởng đóng tàu thì ý nghĩ này là mơ mộng viển vông.

Lúc Kim Phi ở vịnh sông biết được việc Ngô vương đã tập hợp đại quân, y đã chuẩn bị xong tinh thần để ở lại xưởng đóng tàu vài tháng.

Bây giờ nghe Hồng Đào Bình nói có thể tiết kiệm thời gian, lập tức thấy hứng thú, tò mò hỏi: "Cải tạo như thế nào?"

"Tiên sinh, ta nghĩ như thế này..."

Nói đến đóng thuyền, Hồng Đào Bình giống như thay đổi thành một con người khác, nhặt một nhánh cây lên, vẽ lên trên mặt đất để giải thích cho Kim Phi.

Kim Phi cũng không để ý nhiều, ngồi ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, sau đó cũng nhặt một nhánh cây lên, thảo luận cùng Hồng Đào Bình.

Hai người cứ ngồi xổm dưới đất như vậy mà thảo luận hơn nửa tiếng, mãi đến khi chân đã tê rần mới đứng lên.

"Tiên sinh cảm thấy cách này thế nào?"

Hồng Đào Bình vừa xoa bắp đùi, vừa hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.

"Ta cảm thấy có thể làm được,' Kim Phi hỏi: "Chiếc thuyền này còn bao lâu nữa mới có thể xuống nước?"

"Chiếc thuyền này về mặt tổng thể đã hoàn thành toàn bộ, nếu mọi thứ đều bình thường thì còn năm ngày nữa đã có thể xuống nước, tiến hành sửa đổi theo yêu cầu của tiên sinh thì..."

Hồng Đào Bình suy nghĩ một lúc: "Cần khoảng nửa tháng đến hai mươi ngày!"

"Vậy thì được, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ phương án này, Hồng công tử, ngươi cũng chuẩn bị đồ cần dùng đến đi."

Kim Phi không đồng ý ngay với Hồng Đào Bình, mà chuẩn bị trở về nghiên cứu kĩ hơn.

"Được!" Hồng Đào Bình gật đầu, quay đầu rời đi.

Bình Luận (0)
Comment