Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1811

“Sẽ sớm thôi!”

Ở Đông Hải lâu như vậy, Kim Phi đã nóng lòng muốn về nhà.

Bây giờ máy hơi nước đã làm xong, cũng đến lúc trở về được rồi.

Quá trình phanh thuyền trên biển diễn ra rất lâu, cho nên khi thuyền cách xưởng đóng thuyền một khoảng còn rất xa, Kim Phi nhanh chóng chỉ huy công nhân nồi hơi dùng nắp than ướt dập lửa, ngừng chạy máy hơi nước, rồi dựa vào quán tính của con thuyền để đưa thuyền về xưởng đóng thuyền.

Dưới tác dụng của tấm chắn, thuyền cập bến một cách thuận lợi.

Trước khi thử nghiệm ở dưới nước, Kim Phi đã sắp xếp nhiệm vụ cho các nhân viên hộ tống, thuyền vừa dừng lại, các nhân viên hộ tống bắt đầu chất đồ lên thuyền.

Lúc Trịnh Phương và Mãn Thương tới đã đưa theo bảy chiếc thuyền, nhưng thuyền hơi nước chỉ có một chiếc, muốn mang cả than đá và các vật tư khác thì không thể đưa tất cả mọi người theo, Kim Phi chỉ có thể cố gắng đưa các nhân viên hộ tống đi trước, để người khuân vác, nữ học trò và những người không có khả năng chiến đấu ở lại, chờ nhóm sau trở về.

Buổi tối hôm đó, Kim Phi và Hồng Đào Bình ở thư phòng cả đêm, đặt lại trọng tâm công việc cho xưởng đóng tàu sau này.

Trời dân hửng sáng, Kim Phi đang chuẩn bị quay về thì Thiết Chùy chạy tới báo cáo, nói lính trinh sát phát hiện ra một đội quân đang tiến về phía xưởng đóng thuyền.

“Ta đang còn lo chúng không tới đây.” Kim Phi hừ một tiếng: “Thiết Chùy, giao cho ngươi đấy! Trước khi chúng ta về, cho chúng một bài học!”

Lúc trước Kim Phi còn nghĩ rằng Ngô vương sẽ cho người tấn công xưởng đóng thuyền từ đất liền, điều động thuyền trên sông và tập hợp binh lính chỉ là tung hỏa mù.

Nhưng mãi tới khi y đã hoàn thiện xong máy hơi nước, đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì, Kim Phi băn khoăn có khi nào bản thân đã đoán sai rồi không.

Cuối cùng cũng tới rồi.

Thật ra cũng không thể trách Ngô vương lề mề chậm chạp, mà do địa bàn của ông ta thái ấp trước kia, cách giữa xưởng đóng thuyền còn có vài địa bàn của các quý tộc khác.

Ngô vương phải trao đổi điều kiện mượn đường với họ mới có thể xuất binh.

Nếu không những quý tộc sẽ cho rằng Ngô vương muốn dẫn quân đánh họ, khi đó họ nhất định sẽ liều mạng phản kháng.

Cả truyền thông và giao thông của Đại Khang đều vô cùng lạc hậu. Đến khi các gia tộc biết được Ngô vương muốn đánh Kim Phi, lúc đó tất cả mới tích cực hợp tác, cũng mất rất nhiều thời gian.

Nếu bọn chúng đến muộn thêm một ngày thì Kim Phi đã đi luôn rồi.

“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ khiến chúng hài lòng!” Thiết Chùy híp đôi mắt lại, xoa nắm đấm.

Mấy người Mãn Thương đưa bảy con thuyền tới đây, không chỉ đưa người tới, mà còn mang theo rất nhiều than đá và nguyên liệu.

Trong khoảng thời gian Kim Phi chế tạo máy hơi nước, Đường Tiểu Bắc cũng bận rộn đưa người chế tạo gấp rút một số khinh khí cầu và lựu đạn.

Lúc trước bởi vì kho lựu đạn bị nổ, mấy người Thiết Chùy muốn ném lựu đạn lại phải tính toán cẩn thận, hiện tại thì tốt hơn rồi, có thể thoải mái dùng.

Sáng hôm đó, Kim Phi hoãn kế hoạch trở về của mình, Thiết Chùy mang theo hai trăm nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chạy về phía Tây Bắc.

Kim Phi đứng trên đỉnh pháo đài, nhìn đám người Thiết Chùy rời đi, rồi quay sang Bắc Thiên Tâm: “Truyền tin cho Lão Nghiêm, hành động được rồi!"

“Rõ!” Bắc Thiên Tâm đáp, tung người nhảy xuống pháo đài.

Một lúc sau, hai con chim bồ câu đưa thư bay ra khỏi xưởng đóng thuyền.

Ở cửa sông, binh phủ còn chưa biết bản thân đã bị lính trinh sát phát hiện, lúc này chúng vừa mới ăn sáng xong, đang uể oải sắp xếp lại trang bị thì đột nhiên có một binh phủ sửng sốt nhìn về phía Tây.

Bình Luận (0)
Comment