Ngụy Lão Tam chỉ biết làm vải chống cháy, chứ không biết cách chế tạo lò lửa, càng không hiểu khí động học gì gì đó.
Nói trắng ra, ông ta chỉ học được một nửa bình nước từ Kim Phi. Khinh khí cầu mà ông ta làm ra, miễn cưỡng cũng có thể bay lên được. Nhưng khi chạm trán với chiếc phi thuyền mà Kim Phi thiết kế cẩn thận thì lập tức hiện nguyên hình.
Mặc dù kích thước của phi thuyền không lớn, nhưng tuyệt đối đứng ở vị thế áp đảo.
Cứ một trái lựu đạn ném xuống, thì sẽ có một khinh khí cầu bị nổ tung.
Rơi xuống từ độ cao hàng trăm mét, cho dù có rơi ở trên sông, thì cũng chỉ có một con đường chết.
Cũng có khinh khí cầu muốn chạy trốn, nhưng tốc độ bọn chúng bay trong gió thực sự quá chậm, phi thuyền dễ dàng đuổi kịp được.
Khánh Mộ Lam và A Mai nhìn khinh khí cầu của địch không ngừng rơi xuống, kích động đến nỗi vành mắt đỏ ửng.
Nếu lúc đầu Tây Xuyên bọn họ có một chiếc phi thuyền, thì đâu đến nỗi bị kẻ địch phá thành chứ?
“Tiên sinh, sau khi giành lại được Tây Xuyên, ngài có thể sắp xếp một chiếc phi thuyền ở Tây Xuyên không?”
Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn Kim Phi: “Nếu tiên sinh không yên tâm, ta có thể khuyên ca ca ta cho tiêu cục Trấn Viễn đóng quân ở trong thành. Tất cả chi phí bình thường đều sẽ do nhà họ Khánh ta phụ trách, tiêu cục chỉ cần viện trợ khi địch tới tấn công thành là được!”
Thành Tây Xuyên là địa bàn của nhà họ Khánh, mặc dù lúc trước tiêu cục có trụ sở ở bên đó, nhưng số lượng người rất ít. Hơn nữa những vũ khí hạng nặng như cung nỏ hạng nặng hay máy bắn đá cũng không mang vào thành.
Đến cả khinh khí cầu, vốn dĩ trụ sở tiêu cục ở bên ngoài thành cũng có. Nhưng về sau, khi tin tức Kim Phi bị tập kích truyền tới, Quan Hạ Nhi đã xếp khinh khí cầu vào loại vũ khí cấp chiến lược, thu hồi hết khinh khí cầu ở bên ngoài về.
Lúc ấy nhà họ Khánh còn vì chuyện này mà thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì khinh khí cầu có thể bay qua tường thành để vào thành bất cứ lúc nào, điều này khiến cho nhà họ Khánh vô cùng bất an.
Nhưng trải qua lần bị phá thành này, Khánh Mộ Lam đã lập tức nghĩ thông suốt rồi.
Nếu Kim Phi muốn gây bất lợi cho nhà họ Khánh thì bọn họ có cẩn thận hơn nữa cũng vô ích.
Cho nên Khánh Mộ Lam chủ động đề xuất yêu cầu với Kim Phi, để tiêu cục Trấn Viễn đóng quân ở trong thành và trang bị phi thuyền.
“Việc này để sau khi đánh đuổi được Gada rồi nói tiếp!” Kim Phi không đồng ý ngay với Khánh Mộ Lam.
Lần này các vương hỗn chiến đã khiến cho Kim Phi suy nghĩ rất nhiều, trong lòng cũng có một kế hoạch khái quát.
Nhưng y không phải là chính trị gia, y muốn quay về thương lượng với Cửu công chúa trước rồi mới đưa ra quyết định.
Trong khi mấy người đang trò chuyện, thì trận chiến ở trên không vẫn đang tiếp tục.
Phi thuyền hoàn toàn áp đảo kẻ địch. Chưa đầy hai mươi phút, khinh khí cầu cuối cùng của kẻ địch cũng đã bị phi thuyền tiêu diệt.
Phi thuyền không hề hạ cánh, mà bay về phía bến tàu Kim Xuyên thăm dò tình hình quân địch.
Mặc dù Kim Phi vội, nhưng lúc này lại không ra lệnh cho thuyền lớn đến gần bến tàu, mà lệnh cho thuyền lớn tiếp tục đi về phía thượng nguồn, sau đó đợi phi thuyền trinh sát tình hình quân địch xong rồi quay về.
Phi thuyền không để cho Kim Phi đợi lâu đã bay trở về, chầm chậm đáp xuống boong thuyền.
“Tiên sinh, bến tàu đã bị kẻ địch chiếm mất rồi, đỉnh Song Đà cũng đã bị bao vây, hơn nữa ta còn nhìn thấy bọn chúng đã trang bị cung nỏ hạng nặng.”
Hắc Chuẩn chạy tới báo cáo.